Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LỤC ĐẦU BÀI

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:45:05
Nói được nửa câu, hắn phản ứng lại, vành tai đỏ ửng.
Tử Tô cười xòa, khéo léo chuyển chủ đề:
“Vương gia nếu thật lòng muốn giúp công chúa nhà ta, chi bằng để tiên sinh ở trà lâu dưới danh nghĩa Trấn Bắc vương phủ kể chuyện, đồng thời bày bán thoại bản chép lại chuyện của công chúa, chẳng hay ngài thấy thế nào?”
Triệu Tranh đương nhiên không thể không đồng ý.
Sau khi hắn đi, Tử Tô lo lắng hỏi ta: "Công chúa, Trấn Bắc vương thật sự sẽ không phát hiện ra sao? Dù sao cuốn sách này cũng quá mức phản nghịch..."
Ta mặt không cảm xúc bôi thuốc mỡ lên cổ tay, hắn sẽ không xem đâu, ta đã tính toán đến mức tận cùng rồi.
Ta biết Triệu Tranh chẳng bao giờ để ý đến kịch, dù sao lão Trấn Bắc vương cũng vì một kịch nhân mà đoạn tuyệt với mẫu thân hắn.
Đương nhiên, ta có thể sai người đi gửi thư mời, nhưng dù sao cũng không thể tạo nên ảnh hưởng lớn như khi Trấn Bắc vương tự mình ra mặt.
Ta lặng lẽ nhìn về phía tẩm cung của Sở Nguyệt, khóe môi khẽ cong lên, đây chính là kịch bản ta đo ni đóng giày cho nàng ta, hy vọng nàng ta đừng làm ta thất vọng nhé!
Bên cạnh Sở Nguyệt có một tiểu thái giám tuấn tú tên là Vân Kỳ, Sở Nguyệt rất tin tưởng hắn.
Nhưng nàng ta không biết, tiểu thái giám vốn họ Tạ, là đệ đệ mà Lan tần từng tìm khắp hoàng cung cũng không thấy.
Hài tử vốn dĩ ngày một khác, thêm vào đó thân thể tàn tật, Vân Kỳ tự ti nên ít khi lộ diện.
Lan tần năm xưa vào cung vốn đã ẩn giấu thân phận, cho đến khi nàng ta đâm đầu vào cột chết trước cửa Kim Loan Điện, Vân Kỳ mới biết rõ chân tướng.
Sau khi Lan tần chết, Vân Kỳ tâm như tro tàn, hắn từng tìm cách trở về tìm phụ mẫu, nhưng câu trả lời nhận được đều là "mất rồi".
Vân Kỳ sinh ra lòng hận sâu sắc đối với Sở Nguyệt, nếu năm xưa nàng ta không cưỡng ép mang hắn đi, phụ mẫu hắn đã không tức giận mà chết, tỷ tỷ hắn cũng không vì tìm hắn mà vào cung chết thảm.
Hắn kể hết mọi tội chứng của Sở Nguyệt cho ta, ta kinh ngạc nhìn hắn:
"Trong này, chuyện ngươi tham gia cũng không ít, Sở Nguyệt thậm chí có thể đổ hết tội lên đầu ngươi."
Vân Kỳ cười khổ khép mắt lại, rồi mở mắt ra, hận ý khắc cốt ghi tâm:
"Ta vốn đã tội nghiệt sâu nặng, những năm qua sống mơ mơ màng màng, chẳng qua cũng chỉ vì tìm tỷ tỷ ta. Nay tỷ tỷ không còn, ta cũng không muốn sống lay lắt nữa, chỉ xin công chúa thành sự rồi chôn cất ta về quê bên cạnh mộ phụ mẫu, Vân Kỳ vô cùng cảm kích!"
Lúc bấy giờ, các trà lâu khắp kinh thành đồng loạt trình diễn một vở kịch mới mang tên "Liễu Nguyệt Truyện".
Vở kịch này gây ra một cuộc tranh luận lớn, nhân vật chính Liễu Nguyệt cao quý tài giỏi, nhưng vì bị mẫu thân ghen ghét mà mãi không thể thừa kế gia sản, thậm chí còn nhiều lần chèn ép hãm hại nhân vật chính. Cả vở kịch Liễu Nguyệt là một nhân vật cực kỳ chính trực, còn hình tượng mẫu thân lại được xây dựng vô cùng đáng ghét, cuối cùng kết thúc bằng việc Liễu Nguyệt hạ độc khiến mẫu thân tàn phế.
"Liễu Nguyệt Truyện" có thể nói là nổi tiếng vì bị chửi, bởi vì vở kịch này được truyền ra từ trà lâu của Trấn Bắc vương phủ, mọi người không dám chửi thẳng vào vương phủ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chửi nhân vật chính trong kịch.
Vân Kỳ từng nhiều lần vô tình nhắc đến bên tai Sở Nguyệt, Sở Nguyệt nghe xong suy nghĩ sâu sắc, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu.
8
Vài ngày nữa là đến sinh nhật năm mươi tuổi của phụ hoàng, Sở Nguyệt đích thân làm mì trường thọ cho người.
Ngày sinh thần, nàng ta đích thân bưng lên long án, hai mắt chăm chú nhìn phụ hoàng gắp sợi mì.
Ta khẽ cười: "Tỷ tỷ căng thẳng vậy làm gì? Phụ hoàng chắc chắn sẽ không phụ lòng tỷ tỷ đâu, tỷ tỷ không cần cứ nhìn chằm chằm vào phụ hoàng như vậy."
Giọng nói đột ngột vang lên trong điện rất rõ ràng, mọi người theo bản năng nhìn về phía Sở Nguyệt, ngay cả phụ hoàng cũng dừng động tác mà nhìn sang.
Sở Nguyệt chột dạ, lớn tiếng giả vờ: "Ngươi nhìn lầm rồi, ta không có nhìn phụ hoàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-u-b-i&chuong=8]

Bình Luận

0 Thảo luận