Bị bề tôi chất vấn, phụ hoàng tự cảm thấy mất mặt, nhưng lại không thể nổi giận, nếu không chẳng khác nào thừa nhận tội danh mà võ tướng kia đưa ra.
Tộc trưởng lớn tuổi nhất trong tông thất khẽ nhắm mắt, áy náy nhìn Triệu Tranh: "Lần này quả thật là lỗi của Đại công chúa, nhưng lão hủ dám lấy tính mạng cả gia tộc ra đảm bảo, tuyệt đối không phải do thánh thượng chỉ thị, Trấn Bắc vương ngài xem nên xử lý thế nào cho hợp lý?"
Tộc trưởng trong lòng tức giận, hoàng thất còn trông cậy vào Triệu Tranh bảo vệ biên cương, phòng thủ ngoại xâm, chỉ có loại người ngu xuẩn như Sở Nguyệt mới dám làm ra chuyện ám sát Triệu Tranh.
Triệu Tranh lại quay đầu nhìn ta, dùng ánh mắt hỏi ý kiến ta.
Trong mắt tộc trưởng lóe lên một tia sáng, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ta, dò xét hỏi: "Nhị công chúa, người thấy thế nào?"
Ta khẽ cười: "Tỷ tỷ lần này quả thật đã sai quá sai, bản công chúa thì không sao, nhưng Trấn Bắc vương là lương tướng của Đại Sở ta, lại còn có danh hiệu chiến thần, nếu tin tức đích công chúa ám sát Trấn Bắc vương truyền đến ngoài quan ải, không nói đến việc lòng quân của tám mươi vạn đại quân sẽ bị dao động, mà ngay cả Hung Nô ở biên giới cũng sẽ rục rịch."
Mọi người trong hoàng thất đều cảm thấy lạnh sống lưng, ý định muốn bảo vệ Sở Nguyệt của phụ hoàng cũng dần tan biến.
Tộc lão tông thất ra mặt, tước bỏ tước vị công chúa của Sở Nguyệt, giáng xuống làm quận chúa, ngay cả các trang trại cửa tiệm dưới danh nghĩa nàng ta cũng bị thu hồi hết.
Mà Trương gia còn thảm hại hơn, người Trương gia làm quan trong triều đều bị cách chức, trừ Trương lão phu nhân sáu mươi tuổi ra, tất cả đều bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.
Sở Nguyệt trừng mắt nhìn chằm chằm vào ta: "Phụ hoàng, bản công chúa không phục, bản công chúa chưa bao giờ nghĩ đến việc ám sát Triệu Tranh, thứ bản công chúa muốn chỉ là mạng của con tiện nhân Sở Dao này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-u-b-i&chuong=7]
Hơn nữa nếu không phải vì nó, Triệu Tranh cũng sẽ không bị thương, tộc trưởng cũng sẽ không giận lây sang bản công chúa, cho nên kẻ chủ mưu đều là Sở Dao!"
"Bản công chúa muốn Sở Dao cũng bị tước bỏ tước vị công chúa, nó là thứ tiện chủng do ả tiện tỳ kia sinh ra, dựa vào cái gì mà đứng trên đầu bản công chúa!"
Các triều thần đều kinh ngạc trước thái độ ngang ngược của Sở Nguyệt.
Ta nghẹn ngào, cúi đầu: "Tỷ tỷ hận muội đến vậy sao? Hận đến mức muốn đoạt mạng muội?"
Cảnh tượng này đâm vào mắt Triệu Tranh, hắn nhíu chặt mày: "Đích công chúa của Đại Sở lại có phẩm hạnh như vậy sao?"
Tộc lão tông thất phản ứng nhanh nhất, lạnh lùng từ chối yêu cầu vô lý của Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt đảo mắt nhìn quanh mọi người, trong mắt là sự hận thù đáng sợ.
Rất rõ ràng, nàng ta hận tất cả mọi người.
Nàng ta hận ta, hận ta không chết trong rừng như ý nàng ta, hận phụ hoàng và tộc lão tông thất từ chối yêu cầu tước bỏ tước vị của ta.
Trong mắt phụ hoàng thoáng qua một tia lạnh lẽo, người từ trước đến nay luôn coi Sở Nguyệt như viên minh châu trong lòng bàn tay, mọi yêu cầu đều không hề từ chối.
Nay chỉ vì một chuyện nhỏ, nàng ta đã hận người.
Nếu sau này nàng ta trở thành người kế vị Đại Sở, vậy chẳng phải là...
Người không dám nghĩ tiếp nữa, bất lực sai người đưa Sở Nguyệt về cung suy nghĩ.
Vẻ mặt phụ hoàng lạnh nhạt, trong mắt cũng mang theo chút lạnh lẽo, Sở Nguyệt lần đầu tiên thấy người có thái độ như vậy, sự tức giận trong mắt càng thêm nhiều.
Ta cúi đầu, trong mắt lóe lên tia giễu cợt, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Phụ hoàng à, đây chính là đích nữ mà người tự tay sủng ái đấy!
Đức bất xứng vị, tất có tai ương, Sở Nguyệt có ngày hôm nay, nghĩ lại cũng có sự góp phần của người đấy!
7
Ta lục tìm chiếc túi thơm làm từ trước, gói vào chút bạc hà đã phơi khô mấy ngày trước, mùi thơm mát dễ chịu.
Ta đích thân đưa túi thơm đến tay Triệu Tranh, khi rụt tay về vô tình để lộ vết đỏ trên cổ tay.
Triệu Tranh mắt sắc, vội vàng nắm lấy tay ta gấp gáp hỏi: "Người bị thương rồi sao? Sao không nói sớm với ta?"
Ta không tự nhiên rụt tay lại, ánh mắt lảng tránh phủ nhận: "Không có."
Triệu Tranh lại bật cười, thấy vậy cũng không định hỏi ta nữa, mà chuyển sang hỏi Tử Tô bên cạnh ta với ánh mắt sắc bén.
Tử Tô đỏ hoe mắt: "Sở Nguyệt quận chúa vô cùng quá đáng, trước đây luôn vô cớ khấu trừ bổng lộc của công chúa nhà ta, hoàng thượng xưa nay không quan tâm đến công chúa nhà ta, đáng thương công chúa chỉ có thể thử viết thoại bản bán cho thư cục, vết thương trên tay này chính là do ngày tháng tích tụ mà thành."
Triệu Tranh xót xa cho những khổ sở ta từng chịu, lập tức lấy hết bạc trên người ra từ tay áo, đưa cho ta.
"Nếu công chúa không chê, cứ dùng tạm chút này, đợi ta về phủ sẽ sai người mang bạc đến..."
Khóe mắt ta khẽ giật, Tử Tô tế nhị nhắc nhở hắn:
"Vương gia, công chúa nhà ta và ngài không có quan hệ gì, không thân không thích sao có thể dùng tài vật của ngài được?"
Triệu Tranh theo bản năng phản bác: "Sao lại không..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận