2
Hai ma ma vạm vỡ đè chặt ta xuống đất, không cho ta cơ hội đứng dậy.
Ta nước mắt giàn giụa, liều mạng dập đầu lạy Sở Nguyệt, cầu xin nàng ta sai người cứu mẫu thân ta.
Nàng ta mân mê bộ móng tay mới làm, giọng điệu lơ đễnh nói ta và mẫu thân đều là phận hèn hạ thấp kém, chất vấn ta còn dám đi nịnh bợ phụ hoàng nữa không.
Ta nước mắt nhòe nhoẹt điên cuồng lắc đầu, nàng ta mới sai người dùng sào tre vớt mẫu thân ta lên, nhưng đã quá muộn.
Đêm đó mẫu thân ta sốt cao không ngừng, nằm trên giường co giật toàn thân.
Tử Tô chạy vội đi mời thái y, nhưng lại được báo rằng Sở Nguyệt đã điều đi hết các thái y rồi.
Ta quay đầu chạy về phía tẩm cung của phụ hoàng, người trong cung phần lớn đều là kẻ thấy gió trở chiều, ta đối đầu với Sở Nguyệt tuyệt đối không có phần thắng.
Nhưng ta còn chưa bước ra khỏi cửa, tiểu cung nữ lại nói phụ hoàng hiện đang ở tẩm cung của Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt nói bụng nàng ta đau, các thái y trong cung thay nhau bắt mạch cả buổi trời cũng không chẩn ra bệnh gì.
Ta quỳ thẳng trước cung điện của nàng ta, cầu xin phụ hoàng phái một thái y đến cứu chữa cho mẫu thân ta.
Nhưng cho đến khi ta quỳ ngất đi, cánh cổng của Vị Ương Cung của Sở Nguyệt vẫn không hề mở ra.
Đến khi ta tỉnh lại, mẫu thân ta đã sớm bị đưa đến bãi tha ma.
Phụ hoàng đích thân hạ chỉ, nói mẫu thân ta mưu hại Đại công chúa, tự mình chuốc họa rơi xuống hồ, niệm tình nàng ta đã sinh hạ ta nên giữ lại toàn thây.
Tiểu cung nữ rón rén ghé tai thì thầm với ta, lúc mẫu thân bị lôi đi, sắc mặt người đỏ bừng như phát sốt, miệng vẫn không ngớt gọi tên ta trong vô thức.
Ta tuyệt vọng quỳ bên giường của mẫu thân, vừa khóc vừa cười lớn, bãi tha ma hoang tàn, chó hoang hoành hành, mẫu thân ta đến đó làm sao còn có thể toàn thây được.
Còn việc mưu hại Đại công chúa, đó lại càng là chuyện hoang đường!
Mẫu thân ta tính tình vốn nhu nhược, nếu không thì sau khi bị cưỡng bức sinh hạ ta, nàng cũng sẽ không an phận làm một tỳ nữ giặt giũ trong cung.
Nhưng dẫu vậy, phụ hoàng vẫn nhất quyết áp lên mẫu thân ta một tội danh mơ hồ, chẳng rõ đúng sai.
Nói cho cùng, chẳng qua là mạng sống của ta và mẫu thân ta trong mắt người còn không quan trọng bằng một sợi tóc của Sở Nguyệt mà thôi!
Ta lảo đảo bò quỳ trên mặt đất, nhìn xa về phía bãi tha ma mà thề, ta sẽ khiến tất cả những kẻ hại mẫu thân ta phải trả giá!
Sau khi trở về hoàng cung, ta trở thành nô tỳ thân cận nhất của Sở Nguyệt, chỉ xoay quanh nàng ta, nàng ta nói đông ta không dám nói tây, ngoan ngoãn đến lạ thường.
Nàng ta mắng chửi ta hèn hạ, ta cũng cúi đầu thuận mắt không hé răng.
Ta vốn không phải là người chịu đựng nhẫn nhục, ta chỉ đang chờ đợi, chờ đợi thời cơ thích hợp đến.
Đại Sở chỉ có ta và Sở Nguyệt là công chúa, Đại Sở khai quốc cũng không phải không có tiền lệ nữ đế đăng cơ.
Mà Sở Nguyệt dường như đã sớm mặc định hoàng vị thuộc về nàng ta, đối với ta từ trước đến nay khinh thường không thèm nghĩ tới.
Ta khẽ cười, nhưng nếu phụ hoàng có thêm nhi tử thì sao? Sở Nguyệt liệu có còn tự tin như bây giờ không?
Tháng tám, trong cung đột nhiên truyền ra tin Lan mỹ nhân đã mang thai năm tháng, hơn nữa thái y bắt mạch xác định là nhi tử.
Phụ hoàng mừng rỡ như điên, trong cung từ khi ta sinh ra đến giờ chưa từng có tin vui nào truyền đến, người vốn tưởng rằng mình sẽ không còn con nối dõi nữa.
Nhưng nay tuổi già lại có con, người tỏ ra vô cùng coi trọng, nói cho cùng người vẫn muốn có một hoàng tử.
Lan mỹ nhân vốn chỉ là một cô nhi được phụ hoàng đưa về từ bên ngoài cung, sau lưng không có gia tộc chống đỡ.
Phụ hoàng vì nghĩ cho hoàng tự trong bụng Lan mỹ nhân, đã liên tiếp thăng ba cấp cho nàng, trở thành Lan tần được sủng ái nhất hậu cung.
Uy thế nhất thời còn cao hơn đích công chúa Sở Nguyệt một hai phần.
Sở Nguyệt từ trước đến nay được phụ hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, trăm bề sủng ái, nhưng nay lại bị mọi người trong cung hờ hững, trong lòng oán hận vô cùng.
Bảy ngày sau, Lan tần vì bị cung nữ trong cung Sở Nguyệt xô đẩy, không may bị băng huyết nặng, hoàng tử vừa sinh ra đã tắt thở.
Phụ hoàng vẫn còn ở triều đường, đến long bào cũng chưa kịp thay đã vội vã chạy về hậu cung.
Trong cung Lan tần tràn ngập tiếng khóc than, chỉ có Sở Nguyệt ngẩng cao đầu, chế giễu:
"Lan tần, ngươi sinh ra đã mang tướng cô quả, khó trách hoàng tự không muốn ở lại, thì ra là phúc mỏng..."
Lan tần vốn đã tiều tụy, nghe vậy ôm lấy hoàng tử đã tắt thở, lê thân thể vẫn còn đang chảy máu quỳ trước mặt phụ hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-u-b-i&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận