Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

XUÂN BẤT ĐỘ NGÃ

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:59:26
5
Thường ma ma đỡ ta trở về tẩm điện.
Trình Minh Châu và Lý Huân Diệp đang múa kiếm trước tẩm điện của ngài ấy.
Ngài ấy ôm nàng ta, chỉnh sửa từng động tác, gió chiều lay động, trông bọn họ như một đôi bích nhân.
Trình Minh Châu vung vẩy chiếc roi cửu tiết tiên của mình.
Lý Huân Diệp cười âu yếm với nàng ta.
Thường ma ma đóng cửa sổ lại, thở dài: "Nương nương à, người là nữ nhi của gia tộc Vương Lạc Gia, tại sao người có thể để một cô nương xuất thân từ sơn trại tầm thường hoành hành như vậy? Đằng sau người còn có Hoàng hậu nương nương, còn có cả Vương gia, vậy mà sao người cứ phải nhẫn nhục chịu đựng cơ chứ?"
Ta không trả lời.
Cuộc hôn nhân này vốn không cho ta quyền để từ chối.
Ta không có can đảm bỏ trốn cùng Lâm Huân, ta không thể chấp nhận hậu quả để cả gia tộc bị liên lụy vì ta.
Ta chỉ có thể trở thành vật trang trí trong Đông cung, đây là lằn ranh cuối cùng ta đã tự đặt ra cho mình.
Ta cúi đầu, Thường ma ma cũng không nỡ nói thêm.
6
Chỉ có điều hình như Lý Huân Diệp không nghĩ vậy.
Ngài ấy mượn rượu làm càn, nửa đêm đẩy cửa phòng ta, nhìn ta với vẻ mặt âm trầm.
Ngài ấy vươn tay bóp chặt cằm ta: "Minh Châu danh như kỳ nhân cũng sẽ trở thành minh châu trên tay ta mà thôi, sau này nếu để ta thấy nàng và nàng ấy tranh cãi với nhau thì đừng trách ta không nể mặt nhà họ Vương các người."
Ta đúng là một kẻ nhát gan vô dụng, đối mặt với Hoàng Thái Đệ cao cao tại thượng như vậy, ta chỉ có thể nhẫn nhịn, khí phách từ gia tộc danh giá mà mình vốn có đã tan biến.
"Thiếp biết rồi."
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay ngài ấy.
Ngài ấy vội rụt tay lại như bị kim châm.
"Nàng khóc cái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xu-n-b-t-ng&chuong=4]

Suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc, ta ghét nhất nữ nhân suốt ngày khóc lóc, nàng hoàn toàn khác hẳn so với lúc còn là tiểu thư khuê phòng, trước đây khi ta gặp tỷ tỷ nàng, nàng suốt ngày líu lo, sao đến trước mặt ta thì lại biến thành bộ dạng chết chóc như thế này, nhìn thôi cũng khiến người ta tức giận rồi."
Ngài ấy cúi đầu nhìn ta, lại cẩn thận lau nước mắt cho ta.
"Ta là phu quân của nàng, nàng nên kính ta, yêu ta."
"Nàng là chính phi đường đường chính chính của Đông cung, nàng còn có gì phải sợ cơ chứ?"
7
Lý Huân Diệp càng như vậy, ta càng cảm thấy sợ hãi.
Ta biết thích một người là như thế nào, chắc chắn không phải như kiểu thất thường của ngài ấy.
Ta chỉ mong Trình Minh Châu có thể khiến ngài ấy vui vẻ, tốt nhất là mọi người trong Đông cung đều coi ta như một món đồ trang trí, để ta sống nốt cuộc đời này là được.
Ta chỉ có tham vọng lớn như vậy, ta không yêu ngài ấy, cũng không thể làm ngài ấy vui lòng.
Ta đã được hưởng phú quý song toàn từ thuở thiếu thời, không còn muốn dựa vào nam nhân để giữ phú quý sau này nữa.
Lý Huân Diệp thở dài, đóng sầm cửa ra ngoài.
Các nữ tỳ nhìn nhau, đành nấu cho ta thang thuốc an thần: "Nương nương, nếu Hoàng Thái Đệ điện hạ quá sủng ái thị thiếp cũng sẽ gây ra dị nghị, chỉ sợ ngài ấy vẫn phải đến chỗ người đóng kịch mà thôi."
Ta thở dài, dù đã uống thang an thần nhưng vẫn không thể ngủ được, mãi cho đến lúc bình minh lên rồi mới ngủ thiếp đi.
Trong mơ, ta gặp Lâm Huân.
Trong cơn mưa lớn đó, chàng đứng vẫy tay với ta, cảnh tiếp theo là chàng đã bị thương trên chiến trường, máu me đầm đìa.
Ta toát mồ hôi, giật mình tỉnh dậy.
Lúc bình minh cung nhân ra vào, thái giám và cung nữ đều lén lút khóc, quả nhiên cung đình đã nhận được tin dữ.
Lâm Huân đã tử chiến ở biên giới phía nam, không còn nguyên vẹn.
Thiếu tướng quân anh dũng, từng kéo ta đứng trên mái hiên ngắm nhìn linh thú trên nóc nhà cầu nguyện, chàng hỏi ta: "A Quật, nàng có từng nghe thấy câu chuyện kỵ phượng tiên nhân không?"
Ta lắc đầu.
Chàng chỉ vào hàng linh thú trên nóc nhà và nói: "Này, con đầu tiên chính là kỵ phượng tiên nhân, truyền thuyết kể rằng vị tiên nhân đó là Tề Mân Vương, khi xưa ông ta bị truy sát khắp nơi, một con phượng hoàng xuất hiện cứu ông ta, người ta nói đó là biểu tượng của hóa hung thành cát, đời sau dùng kỵ phượng tiên nhân đặt trên nóc nhà cũng có hàm ý hóa hung thành cát."
Mắt chàng sáng long lanh: "Ta là người từ quân, trên người dính máu người, tốt nhất không vào cửa Phật hay Đạo quán, ta nghĩ họ sẽ không phù hộ ta đâu."

Bình Luận

0 Thảo luận