Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

XUÂN BẤT ĐỘ NGÃ

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:05:14
Trước khi ra cửa, ngài ấy nhìn ta: "Nàng ta ấy à, cùng lắm chỉ là một quân cờ mà thôi."
Cung nhân không ai dám ngẩng đầu nhìn ngài ấy.
Xuân Nhi đóng cửa phòng, cùng ma ma nhìn đứa trẻ trong nôi.
Gió thu lạnh lẽo, chiều tối tỷ tỷ mới đến.
Tỷ tỷ bế đứa trẻ, vẻ mặt như trút được gánh nặng: “Hiện giờ Thánh thượng chỉ dựa vào thuốc thang để sống, muội có thể sinh con, trong lòng ta cũng thấy an ủi hơn nhiều."
Tỷ tỷ xót xa vuốt má ta: "Tỷ tỷ không còn cách nào khác, Minh Quyết đừng trách tỷ tỷ."
Ta lắc đầu.
Tỷ tỷ nhìn về phía tẩm điện của Trình Minh Châu.
"Hiện giờ nàng ta vẫn đang có thể hoành hành kiêu ngạo, ta phải xem nàng ta còn nhảy nhót được bao lâu."
"Cùng lắm nàng ta chỉ đang cậy sủng mà kiêu, kẻ thực sự gây ra tất cả, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết sao?"
Tỷ tỷ thở dài, vuốt mặt ta: "Muội hãy tĩnh dưỡng đi Minh Quyết à, những ngày tháng tốt đẹp của muội vẫn còn ở phía trước."
Tỷ tỷ vội vã quay lại tẩm điện của Thánh thượng.
Đêm Trình Minh Châu sinh nở, Thánh thượng bệnh nặng.
Nhưng trong Đông Cung lại yên ắng, những bà đỡ lẽ ra phải đến giúp Trình Minh Châu lại không đến Đông Cung, người của Thái y viện đều tụ tập bên cạnh Thánh thượng, không rảnh lo cho Trình Minh Châu.
Nàng ta gào thét trong đau đớn.
Ngay cả người hầu bên cạnh nàng ta cũng bị điều đi.
Người từ Phượng Minh Cung đến đón ta, muốn ta bế con đến cung điện của Thánh thượng.
Thấy ta do dự, Thôi cô cô cười: "Nương nương, đi thôi, Hoàng hậu và Thánh thượng đang đợi."
"Cô cô à, chẳng lẽ ma ma không nghe thấy tiếng gào khóc của Trình tứ phi sao?"
Thôi cô cô đỡ ta: "Tiếng gì chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xu-n-b-t-ng&chuong=14]

Nô tỳ không nghe thấy, Thánh thượng bệnh nặng, lúc sắp mất chỉ muốn nhìn thấy tiểu hoàng tử mà thôi."
Ta lên kiệu, đến Càn Ninh Cung của Thánh thượng.
Thánh thượng được Lý Huân Diệp ôm, nằm trong lòng Lý Huân Diệp.
Tỷ tỷ cho mọi người đi ra ngoài, tự tay bế con cho Thánh thượng xem: "Huân Diệp có con nối dõi, Minh Quyết có công, Thánh thượng, người có thể an tâm rồi."
Thánh thượng vẫy tay: "Trẫm không sống được nữa rồi, sợ truyền bệnh cho đứa trẻ, nàng bảo ma ma bế đứa nhỏ xuống nghỉ ngơi đi."
Người nắm chặt tay tỷ tỷ: "Nhược Lan, gả cho ta làm khổ nàng rồi, nếu không phải những năm qua nàng tận tâm chăm sóc, e rằng với sức khỏe này thì ta đã sớm quy tiên, Nhược Lan, trẫm có lỗi với nàng."
Giọng tỷ tỷ nghẹn ngào: "Cẩn lang, được gả làm thê tử cho chàng là phúc phần của thiếp."
Thánh thượng nhìn ta.
"Minh Quyết, tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi sống không dễ dàng gì, tương lai ngươi sẽ là chủ nhân của Phượng Minh Cung, ngươi nhất định phải đối xử tốt với tỷ tỷ ngươi."
Ta gật đầu.
Sau đó, Thánh thượng bắt đầu thở không ra hơi.
Người túm lấy tay Lý Huân Diệp: "Huân Diệp, huynh không qua khỏi được nữa, về sau giang sơn này là của đệ, hứa với huynh, làm một vị hoàng đế tốt, không thể tiếp tục chiến tranh nữa."
Lúc Thánh thượng trút hơi thở cuối cùng, tỷ tỷ ngồi phịch xuống đất.
Lý Huân Diệp đặt Thánh thượng xuống, cố nén đau buồn đi ra ngoài xử lý công việc.
Tỷ tỷ quay lưng lại với ta: "Cẩn lang, được yêu thương và hiểu biết chàng từ nhỏ, là điều may mắn của thiếp, Nhược Lan không hối hận."
Nhưng trước đây, rõ ràng tỷ tỷ và Lý Huân Diệp…
Nghĩ đến đây, Lý Huân Diệp kéo ta ra khỏi tẩm điện.
Hình như Lý Huân Diệp nhìn thấu suy nghĩ của ta.
Ngài ấy cười nhạt: "Lúc đầu ta gần gũi với tỷ tỷ của nàng cùng lắm để chuyển thư cho hoàng huynh ta tới tay nàng ấy mà thôi."
Chuông tang trong hoàng thành vang lên, đầu óc ta bỗng trở nên sáng suốt.
Cùng lúc đó, thái giám từ Đông Cung lảo đảo chạy đến báo tin.
"Bẩm Điện hạ, Trình tứ phi khó sinh nên mất nhiều máu, bà đỡ không biết làm sao nên xin ngài quyết định."
Trên mặt Lý Huân Diệp không lộ cảm xúc nào.
Ngài ấy lạnh lùng mở miệng: "Cứu đứa trẻ."
Thái giám vội vã quay trở lại.
Lý Huân Diệp nhìn chằm chằm vào mặt ta: "Thanh Phong Trại có bản đồ kho báu của Cao Tông triều trước, hiện nay triều ta chinh chiến liên miên, dân chúng lầm than, nếu tìm được bản đồ kho báu đó, tìm được những báu vật, sung vào quốc khố, có lẽ có thể giải quyết cuộc khủng hoảng lần này."
Ta ngạc nhiên: "Vậy nên ngài mới cố tình tiếp cận Trình Minh Châu?"
Lý Huân Diệp gật đầu.
"Ta với nàng ta cùng lắm chỉ là đóng kịch, làm sao ta có thể để mắt đến một nữ tử thô lỗ như vậy? Nếu không vì tấm bản đồ kho báu đó, tại sao ta chịu để nàng ta ở lại Đông Cung, còn để nàng ta ngày ngày khiêu khích nàng?"
Xuân Nhi và ma ma bế đứa trẻ, lo lắng nhìn ta.
Ta cười chua chát: "Nàng ta đáng ghét, nhưng ngài thì trong sạch đến mức nào cơ chứ?"
Bước vào cổng chính của Đông Cung, tiếng kêu của Trình Minh Châu đã ngừng, từng chậu nước nóng đầy máu được mang ra mang vào.

Bình Luận

0 Thảo luận