Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

XUÂN BẤT ĐỘ NGÃ

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:59:09
Mãi cho đến nửa năm sau, khi Lý Huân Diệp trở về.
Ngài ấy mang một cô nương hoạt bát trở về cùng với mình, nàng ta một thân y phục đỏ, tính cách nhiệt tình như lửa.
Da trắng, môi đỏ, răng trắng, đôi mắt hạnh sáng long lanh, tay còn cầm một cây roi cửu tiết tiên.
Trông nàng ta vừa oai phong vừa xinh đẹp.
Ngài ấy chỉ vào nàng ta rồi nói: "Thanh Phong Trại đã quy thuận triều đình, để tỏ lòng khen thưởng, triều đình đã đặc biệt cho họ xuống núi và phong quan cho họ, nàng ấy là nữ nhi của trại chủ, tên là Trình Minh Châu."
Ta sững người.
Ngài ấy lại nhìn thẳng vào ta: "Ta đã xin chỉ, phong nàng ấy làm Trắc phi Đông cung."
Ta gật đầu.
Lý Huân Diệp thấy ta không nói không rằng, lại nổi cáu.
"Minh Ngọc, sau này Minh Châu không cần hành lễ với nàng, cũng không cần thỉnh an hàng ngày, nàng ấy vốn luôn tự do, quen sống phóng khoáng, không thích những phép tắc rườm rà này."
Ta cúi đầu khiêm nhường đáp: "Thiếp biết rồi."
Trình Minh Châu lại nhảy nhót đến bên Lý Huân Diệp, khoác tay ngài ấy: "Đa tạ Hoàng Thái đệ thương ta."
"Cũng đa tạ tỷ tỷ đã thông cảm."
Ta khoát tay: "Không cần cảm tạ ta, Tây Phối Điện không có ai ở, thiếp sẽ bảo người dọn dẹp cho Trình trắc phi vào."
Lý Huân Diệp ôm eo nàng ta: "Dọn dẹp cũng được, nhưng mấy ngày này nàng ấy sẽ ở Triêu Dương Điện của ta."
Ta lặng lẽ rời đi.
Thường ma ma thở dài sau lưng: "Ôi, nương nương à, người cũng phải nghĩ cách gì đó đi chứ, cả hai mới thành thân mà đã có một trắc phi được sủng ái như vậy rồi."
Họ đều không biết tâm tư thật sự của Lý Huân Diệp đằng sau việc này.
Đôi mắt và nét mày của Trình Minh Châu cực kỳ giống tỷ tỷ ta.
4
Cung nhân trong Đông cung đều đồn đại, Trình trắc phi được sủng ái sâu đậm, còn có thể diện hơn cả ta - chính phi của Hoàng Thái đệ.
Ngay cả bản thân Trình Minh Châu cũng nghĩ như vậy.
Ta cố gắng tránh tiếp xúc với họ, nhưng Đông cung cũng chỉ lớn cỡ chừng này mà thôi, khó tránh khỏi vô tình gặp nhau.
Ta giam mình trong tiểu Phật đường suốt ngày, thế mà nàng ta vẫn có thể tìm đến.
Ma ma đỡ ta đứng dậy.
Trình Minh Châu cố ý đụng rơi nén hương trong tay ta.
"Ôi, nương nương, xin lỗi nhé."
"Hoàng Thái đệ cực kỳ sủng ái ta, vì ngài ấy, ta mới từ bỏ tự do để vào cung."
"Từ nay trở đi, tiểu Phật đường này thuộc về ta, ngài ấy nói ta muốn gì đều được, sau này xin nương nương cầu thần lễ Phật ở nơi khác, nhưng dù nương nương có cầu thần lễ Phật, ngài ấy cũng sẽ không thay đổi tâm ý đâu."
Nàng ta tiến lại gần ta: "Bởi vì, ngài ấy hoàn toàn không thích nương nương."
Ma ma đẩy nàng ta ra: "To gan, ngươi dám vô lễ với nương nương như vậy à?"
Nhưng nàng ta lại ngồi xuống đất khóc lóc làm ầm lên.
Lý Huân Diệp nghe tin chạy đến: "Tại sao ngươi lại bắt nạt Trình trắc phi?"
Trình trắc phi vừa khóc vừa nấc: "Thần thiếp chỉ muốn lễ Phật thôi, ai ngờ nương nương lại nói đây là nơi của nàng."
Thường ma ma: "Ngươi nói nhăng nói cuội."
Lý Huân Diệp nhìn ta với khuôn mặt lạnh lùng: "Vương Minh Quyết, ta phạt nàng cấm túc, nàng phục hay không phục?"
Ngài ấy vẫn dùng đôi mắt lạnh lùng đó nhìn xoáy vào người ta.
"Thiếp xin tuân lệnh."
"Nữ nhi nhà họ Vương Lạc Gia cũng chỉ đến thế mà thôi, nếu nàng có một nửa sự thông minh của tỷ tỷ nàng, ta cũng đành chấp nhận số phận."
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt ngài ấy, bỗng nhiên giở giọng châm chọc: "Hoàng Thái Đệ điện hạ cũng khác với Hoàng thượng, Hoàng thượng đối xử với tỷ tỷ rất tốt, nếu điện hạ đối với thiếp có một nửa tốt đẹp như Hoàng thượng đối với tỷ tỷ, thiếp cũng đành chấp nhận số phận."
Sắc mặt của ngài ấy trở nên kỳ lạ: "Nàng..."
Trình Minh Châu đứng bên cạnh bỗng hừ lạnh một tiếng: "Lý Huân Diệp, ta không muốn để ý tới ngươi nữa, ta vì ngươi mà từ bỏ tự do để đi vào cung đấy."
Ngài ấy bế nàng ta lên, lại quay trở về vẻ lạnh lùng như trước.
"Vương Minh Quyết, nàng có cái gì đáng để so với tỷ tỷ của nàng sao?"
"Nàng ấy là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, còn nàng là cái thá gì?"
Mặc dù đã quen với giọng điệu này của Lý Huân Diệp từ lâu, nhưng trái tim ta vẫn đau nhói.
Ngài ấy bế nàng ta đi ngang qua ta, Trình Minh Châu tựa đầu vào vai ngài ấy.
Nàng ta nói nghe rất nhẹ nhàng: "Nương nương, ta có thể từ bỏ tự do vì điện hạ, còn nương nương thì sao? Người có thể từ bỏ được cái gì đây?"
Thường ma ma tỏ vẻ bất bình.
Bấy giờ họ đã đi xa rồi.
Ta nhìn bầu trời lẩm bẩm: "Lẽ nào tự do của ta thì không được tính là tự do sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xu-n-b-t-ng&chuong=3]

Bình Luận

0 Thảo luận