Một tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh vang lên.
Bà đỡ mang ra báo tin vui.
"Là một tiểu công chúa, là một tiểu công chúa!"
Cung nữ lại vội vã gọi thái y: "Nương nương chảy máu rồi! Mau đến cứu người đi!"
Xuân Nhi nắm chặt tay áo ta, lắc đầu với ta.
Những phi tần khác đang đứng bên ngoài tẩm điện của nàng ta, trong bầu không khí đầy mùi tanh nồng nặc.
Ma ma kêu lớn: "Tứ phi nương nương, không xong rồi."
Lúc này mọi người mới xông vào.
Máu thấm đẫm chăn màn dưới thân Trình Minh Châu, mặt nàng ta tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
"Điện hạ đâu, sao điện hạ vẫn chưa đến?"
"Các người đều đang cười nhạo ta, đúng không?"
Giọng nàng ta càng lúc càng nhỏ, mãi cho đến khi nhắm mắt lại, Lý Huân Diệp vẫn chưa quay về nhìn nàng ta lấy một lần.
20
Tiên đế băng hà, trắc phi qua đời, ta - Chính phi vô dụng này cũng bị kéo ra để chủ trì việc.
Vào lúc này thân thể suy yếu của ta đã lộ rõ, không giấu được nữa.
Sau tang lễ tiên đế, tỷ tỷ đã dọn ra khỏi Phượng Minh cung, cung nữ thu xếp hành lý cho ta, gọi ta là "Hoàng hậu nương nương".
Ta thường ngủ mê trong Phượng Minh cung, có khi ngủ một giấc ngủ là ngủ hết cả ngày.
Mắt ta dần dần nhìn không rõ mọi thứ.
Lý Huân Diệp nhất quyết muốn giao nữ nhi của Trình Minh Châu cho ta nuôi.
Hai đứa trẻ cùng khóc lóc khiến ta càng thêm phiền muộn.
Sau khi lên ngôi, ngài ấy cố tình tuân theo ý tiên đế, không thực hiện tang lễ quốc tang, sớm vì hoàng gia sinh con đẻ cái, lại cưới thêm nhiều tiểu thư quý tộc vào cung.
Trong cung náo nhiệt vô cùng.
Họ xưng hô tỷ muội với nhau, nhưng sau lưng lại đấu đá với nhau mãi không ngớt.
Đã lâu rồi, chẳng ai còn nhớ Phượng Minh cung vẫn còn một Hoàng hậu ốm yếu.
Họ tốn công tốn sức tranh sủng, nhưng chưa từng khiến Lý Huân Diệp có ý định phế lập hoàng hậu.
Hiện tại tỷ tỷ lấy danh nghĩa hoàng tẩu để sống trong biệt viện ngoài cung.
Lý Huân Diệp chỉ là hoàng thái đệ, không phải hài tử nối dõi của tỷ ấy, nên tỷ ấy không thể được tôn là Thái hậu, chỉ có thể lấy danh hiệu Huệ Thanh Hoàng hậu sống trong biệt viện vùng ngoại ô kinh thành.
Mỗi tháng Huệ Thanh Hoàng hậu luôn vào cung, đến Phượng Minh cung thăm ta.
Thấy ta giờ tiều tụy héo hon, tỷ ấy lại đau lòng rơi lệ.
Cả đời ta đã bị chôn vùi trong cung.
Mùi mục nát mà chỉ mình ta ngửi thấy gần như bao trùm khắp toàn thân.
Hai đứa con được nhũ mẫu nuôi trắng trẻo mập mạp.
Xuân Nhi và nhũ mẫu thường bế chúng chơi trong sân Phượng Minh cung.
Từ khi lên ngôi, Lý Huân Diệp rất bận rộn, hiếm khi đến hậu cung.
Xem qua thư của phụ mẫu có thể thấy họ đã xin được thánh chỉ, cho tỷ tỷ về Lạc Gia sống, ngoài ra còn xin được một đạo chỉ ban hôn cho đệ đệ.
Đệ đệ và Lâm Diêu là thanh mai trúc mã, yêu nhau hiểu nhau, giờ cuối cùng cả hai người họ đã toại nguyện.
Tỷ tỷ nói, tất cả đều là do phụ thân mẫu thân thấy kết cục ta nên không muốn để những đứa con khác phải chịu khổ.
Phải, vậy thì tốt quá.
Tỷ tỷ cũng đã về Lạc Gia.
Thường ma ma tuổi già sức yếu, trong một ngày đông quang đãng, bà ấy đã an tường qua đời trên ghế tựa.
Ta chỉ còn lại Lý ma ma và Xuân Nhi.
Trước kia Lý ma ma là người mẫu thân gửi đến, cách hành sự, nói chuyện đều vô cùng sắc bén, nhưng nay lại trở nên vô cùng hiền từ.
Bà ta thường may quần áo nhỏ cho trẻ.
Xuân Nhi không thể nói chuyện nữa nên đã rèn được một tay nấu nướng giỏi.
21
Một năm trôi qua, đông tàn xuân đến.
Ta ngã bệnh, bệnh rất nặng.
Ta đã không còn sức lực từ lâu.
Tất cả mọi người đều tiến lên phía trước, chỉ có ta vẫn bị kẹt tại chỗ.
Xuân Nhi thấy sắc mặt ta ngày càng không tốt, lén đi mời Thái y.
Nào ngờ Thái y bị gọi đi bởi Trầm trắc phi, người trước đây từng thân thiết với ta.
Nàng ấy ăn mặc tinh tế, người đầy châu báu lộng lẫy, khuôn mặt vốn thanh lịch giờ đã thành bộ dạng trang nghiêm sang trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xu-n-b-t-ng&chuong=15]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận