Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VẢ MẶT EM TRAI VÔ ƠN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:28:27
Kiếp trước, sau khi chia tay với Dư Hàn, chưa đến hai năm cô ta đã cưới người khác, sinh liền ba đứa con.
Sau đó, khi biết Dư Hàn danh lợi song toàn, trở thành tổng giám đốc, cô ta lại tìm đến cậu ta.
Chỉ là, mục đích không phải để nối lại tình xưa, mà là cầu xin cậu ta sắp xếp công việc cho chồng mình.
Lúc đó, Trịnh Thiến đã bị cuộc sống mài mòn đến mức không còn chút dáng vẻ gì của ngày xưa.
Dư Hàn gặp lại cô ta, phát hiện "bạch nguyệt quang" đã biến thành "cơm trắng", chỉ còn lại tiếc nuối và đau lòng.
Chắc hẳn, Trịnh Thiến cũng hối hận rồi.
Dù sao thì, nếu kiếp trước cô ta nhẫn nhịn thêm vài năm nữa, đáng lẽ đã có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc.
Nhưng tôi phá hỏng mối quan hệ của họ, khiến cô ta đã đánh mất một cổ phiếu tiềm năng như Dư Hàn.
Nên bây giờ, dù vẻ mặt cô ta có bình thản thế nào, tôi vẫn nhìn ra dã tâm trong đôi mắt ấy.
Xem ra, kiếp này, cô ta nhất định phải làm tổng giám đốc phu nhân cho bằng được.
Tôi giả vờ thân thiết, nở nụ cười với Trịnh Thiến: "Ha! Tốt quá rồi. Dư Hàn, nếu em thích người ta, thì nhất định phải đối xử tốt với cô ấy đấy!"
Nụ cười của Trịnh Thiến cứng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Dư Hàn cũng ngẩn ra: "Chị!?"
"Sao thế? Trông chị có giống loại người cổ hủ lạc hậu không? Thanh niên yêu đương chẳng phải rất bình thường à?"
"Cảm ơn chị! Chị đúng là tốt nhất!"
Thật mỉa mai.
Tôi vì cậu ta mà bỏ học đi làm, thức khuya dậy sớm kiếm tiền, chưa từng nhận được một câu cảm ơn.
Bây giờ chỉ vì đồng ý cho cậu ta qua lại với Trịnh Thiến, lại trở thành một người chị tốt rồi?
Vậy thì để xem...
Không còn tôi ngăn cản, bọn họ sẽ đi đến kết cục nào đây.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-m-t-em-trai-v-n&chuong=5]


6
Tôi lười đối phó với bọn họ, lấy cớ đi làm để rời khỏi nhà.
Dù sao thì hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn.
Dựa theo ký ức kiếp trước, tôi đi đến công viên phía tây thành phố.
Men theo con đường nhỏ dành cho người đi dạo, tôi tìm đến một bờ hồ vắng vẻ, ngồi xuống ghế dài.
Bên hồ có một ông lão đang câu cá.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, bóng lưng ông ấy trông có vẻ vô cùng thư thái.
Nhưng tôi lại căng thẳng toàn thân, không dám lơ là một giây nào.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, ông lão bỗng đưa tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, rồi ngã nhào xuống hồ!
Tôi lập tức lao đến, trong khoảnh khắc nguy cấp túm lấy ông lão, để ông ấy nằm ngửa trên mặt đất, nhanh chóng gọi xe cấp cứu, sau đó áp dụng những kiến thức sơ cứu mà tôi đã tranh thủ học trong mấy ngày qua để cứu chữa.
Khoảng cách từ đây đến bệnh viện không xa, xe cấp cứu đến rất nhanh.
Tôi đi theo ông ấy vào bệnh viện, chỉ rời đi sau khi gia đình bệnh nhân đến nơi và để lại số điện thoại cho bác sĩ.
Tôi không phải Lôi Phong (*).
Làm chuyện tốt thì tôi phải để lại danh tính.
Không để lại danh tính, thì người ta làm sao tìm được tôi?
Quả nhiên, chưa đến tối, đã có người đến tận nhà tìm tôi.
Đối phương đi xe sang.
Bà ấy tự giới thiệu là con gái của ông lão, đặc biệt đến để cảm ơn tôi, nói rằng rất may mắn khi cha bà gặp được người tốt.
Thấy bà ấy chân thành như vậy, tôi cũng có chút áy náy.
Dù gì thì, tuy tôi cứu người, nhưng cũng có mục đích riêng.
Tôi luôn có thói quen đọc tin tức.
Tôi nhớ rất rõ, kiếp trước, vào ngày thứ năm tôi nằm viện vì đỡ đòn thay cho Dư Hàn trong quán net, có một tin tức gây chấn động cả thành phố.
Đó chính là việc người giàu nhất thành phố lên cơn đau tim khi đang câu cá trong công viên, rơi xuống hồ sâu, đến khi phát hiện thì đã qua đời.
Vì thế, kiếp này, trong suốt năm ngày Dư Hàn bị tạm giam, tôi luôn miệt mài học các kiến thức sơ cứu.
...Tôi đã thành công.
"Cô Dư, lần này cha tôi có thể sống sót, thật sự nhờ cả vào cô. Nếu cô có bất kỳ yêu cầu gì, cứ việc nói thẳng."

Bình Luận

0 Thảo luận