4
Quả nhiên, đến nửa đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
Nói rằng Dư Hàn đánh nhau trong quán net, bảo tôi đến nộp phạt.
Tôi không những không đi, mà còn thẳng tay tắt máy, ngủ một giấc thật ngon đến tận trưa hôm sau.
Chỉ khi bụng réo lên khe khẽ, tôi mới lười biếng mở mắt ra.
Tỉnh lại rồi tôi mới nhận ra, kiếp trước, sau khi hai chân tàn phế, tôi vừa phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của Dư Hàn, vừa phải chống chọi với đau đớn bệnh tật, đã lâu lắm rồi chưa được ngủ ngon đến thế.
Tôi không vội vã, thong thả bật điện thoại lên.
Màn hình đầy ắp cuộc gọi nhỡ.
Tôi gọi cho giáo viên trước.
Chủ nhiệm lớp quan tâm hỏi: "Chị của Dư Hàn, hôm nay em ấy không đến lớp, có chuyện gì xảy ra sao?"
Trước đây, tôi chắc chắn sẽ tìm cách giấu giếm, giữ gìn hình tượng học sinh ngoan ngoãn của Dư Hàn.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa.
Tôi thở dài qua điện thoại, giọng điệu bất đắc dĩ: "Thầy ơi, tối qua Dư Hàn trách em vì đã gọi cho thầy, rồi cãi nhau với em một trận to, đến giờ vẫn chưa về.”
"Cảnh sát gọi điện bảo em đến đồn, nói rằng em ấy gây chuyện đánh nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-m-t-em-trai-v-n&chuong=4]
Thật ngại quá, lại làm phiền thầy rồi!"
Sau khi than thở với giáo viên một hồi, tôi mới hài lòng cúp máy.
Lúc tôi đến đồn cảnh sát, Dư Hàn vẫn còn bị nhốt trong khu tạm giam.
Cảnh sát nhìn thấy tôi, sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì, hỏi tôi giáo dục em trai kiểu gì.
Tới lúc này, tôi mới biết rằng, lần này có chút khác biệt so với kiếp trước.
Khi Dư Hàn bị đánh được một nửa, không biết vì lý do gì, Trịnh Thiến không còn khóc lóc như kiếp trước nữa, mà lại gọi thêm một nhóm người khác đến.
Kết quả, từ cảnh một chiều bị đánh, biến thành hai phe đánh lẫn nhau.
Cảnh sát nói với tôi: "Cũng may không ai bị thương nặng, hôm nay nộp hai trăm tệ tiền phạt, sau đó phải tạm giam năm ngày.
"Năm ngày sau đến đón người về."
Tôi thầm than tiếc nuối, chỉ có năm ngày thôi à.
Nhưng cũng đúng, không thể để cậu ta ở đây quá lâu.
Dù sao thì, vở kịch hay vẫn còn ở phía sau, thiếu cậu ta thì chẳng diễn được.
Tôi đề nghị cảnh sát cho tôi lấy điện thoại của Dư Hàn.
Giống như cậu ta biết mật khẩu điện thoại của tôi, tôi cũng biết mật khẩu chuyển khoản của cậu ta.
Quả nhiên, số tiền một nghìn tệ mà cậu ta cướp của tôi hôm qua, vẫn còn hơn ba trăm.
Vừa đủ để đóng tiền phạt.
Kiếp này, cứ để cậu ta tự gánh vác hậu quả của mình đi.
Chỉ là…
Khi rời khỏi đồn cảnh sát, tôi nhìn thấy Trịnh Thiến.
Người gọi nhóm đánh nhau tối qua là cô ta.
Nhưng cô ta khôn khéo hơn nhiều, mấy người anh em của cô ta đều bị bắt giam, còn cô ta thì đã sớm thoát thân.
Không ngờ giờ này lại xuất hiện trước cổng đồn cảnh sát.
Chẳng lẽ đến thăm Dư Hàn?
Theo như quỹ đạo thời gian của kiếp này, Trịnh Thiến đáng lẽ vẫn chưa quen biết tôi.
Thế nhưng, khoảnh khắc tôi chạm mắt với cô ta, tôi liền nhận ra không đúng—
Cô ta đến tìm tôi.
"Dư Vãn Vãn."
Quả nhiên, cô ta gọi ra tên tôi.
Tôi nhướng mày đầy bất ngờ, giả vờ không quen biết: "Cô là?"
Cô ta đánh giá tôi, trong mắt lóe lên chút nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: "Tối qua, tại sao cô không đến quán net tìm Dư Hàn?"
Tôi hỏi ngược lại: "Tôi nên đi tìm cậu ta sao?"
Trịnh Thiến nhìn tôi chằm chằm một lúc, không nói thêm gì, xách túi bỏ đi.
Khoảnh khắc đó, tôi chắc chắn…
Cô ta cũng đã trọng sinh.
5
Năm ngày sau, Dư Hàn ra khỏi trại tạm giam.
Tôi không đi đón cậu ta, mà là Trịnh Thiến đưa cậu ta về nhà.
Lúc về đến nơi, tôi thấy cậu ta mặt mũi bầm dập, thậm chí cổ áo cũng bị xé rách te tua.
Có thể tưởng tượng được rằng, trận chiến trong quán net năm ngày trước chắc chắn vô cùng kịch liệt.
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt Dư Hàn liền sa sầm, mặc kệ Trịnh Thiến còn đứng bên cạnh, cậu ta lập tức chất vấn: "Chị! Sao chị lại lấy tiền của tôi đi đóng tiền phạt?
"Sao chị không đến thăm tôi? Không tìm cách đưa tôi ra sớm hơn?
"Chị làm vậy, sau này tôi còn mặt mũi nào gặp người khác?"
Tôi suýt thì bật cười trước mấy câu trách móc này của cậu ta, nhưng vì nguyên tắc diễn phải diễn cho trọn, tôi nghiêm túc trả lời: "Dư Hàn, em quên rồi sao? Trước đó chị đã nói với em rồi, chị không có tiền mà.
"Với lại, chị cũng muốn cứu em lắm, nhưng chị có quen biết ai đâu?"
Sắc mặt Dư Hàn thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn không nói thêm gì, chỉ kéo tay Trịnh Thiến lên trước một chút, giới thiệu với tôi: "Chị, đây là Trịnh Thiến. Cô ấy rất tốt, tối qua nếu không phải cô ấy đỡ giúp tôi một gậy, thì có khi đầu tôi đã bị đánh nát rồi!"
Tôi híp mắt lại, quan sát Trịnh Thiến. Đây là lần thứ hai tôi gặp cô ta trong kiếp này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận