Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VẢ MẶT EM TRAI VÔ ƠN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:27:13
1
"Chị, đưa tôi một nghìn tệ, thầy bảo mua tài liệu ôn thi."
Giọng nói quen thuộc, khung cảnh quen thuộc.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Dư Hàn mười bảy tuổi.
Cậu ta đang đứng trước cửa tiệm đồ ăn nhanh nơi tôi làm việc, giọng điệu đầy vẻ khó chịu: "Nhanh lên, lát nữa tôi còn phải đi ôn bài. Ở chỗ này lộn xộn quá, tôi không chịu nổi."
Dư Hàn mặc áo sơ mi trắng tinh, đi giày thể thao, trông chẳng khác gì một cậu công tử chưa từng nếm trải cuộc sống khó khăn.
Thấy tôi không phản ứng, cậu ta cau mày, ngay cả tiếng "chị" cũng lười gọi: "Dư Vãn Vãn, chị có nghe không? Mau đưa tiền cho tôi!"
Đến lúc này, tôi mới nhận ra, mình thật sự đã sống lại.
Nhớ lại giọng điệu ghét bỏ ban nãy của Dư Hàn, tôi chỉ thấy nực cười.
Nhà phá sản, bố mẹ qua đời, chỉ còn lại tôi và Dư Hàn nương tựa nhau mà sống.
Từ năm mười hai tuổi, tôi đã vừa đi học vừa làm việc để lo cho cậu ta.
Những cửa hàng đàng hoàng không dám nhận trẻ em làm việc, vì vậy tôi chỉ có thể đến những quán ăn vỉa hè, cúi đầu cầu xin chủ quán cho ở lại, dù phải làm việc cực khổ nhất, nhận mức lương ít ỏi nhất.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn cắn răng nuôi Dư Hàn trưởng thành.
Cũng may cậu ta giỏi giang, thành tích luôn đứng đầu lớp.
Khi nhận ra số tiền tôi kiếm được chỉ đủ nuôi một người học đại học, sau nhiều lần đắn đo, tôi đã chọn từ bỏ cơ hội của mình để dành nó cho Dư Hàn.
Nhưng cậu ta chẳng hề biết ơn, thậm chí còn coi tất cả những điều đó là đương nhiên.
Năm lớp mười hai, Dư Hàn càng tiêu xài phung phí hơn.
Cậu ta luôn viện cớ mua tài liệu ôn thi để mở miệng xin tôi một hai nghìn tệ.
Mãi sau này, tôi mới phát hiện ra, cậu ta chẳng hề dùng tiền để mua sách vở gì cả.
Cậu ta đã yêu một cô gái tên Trịnh Thiến, cô ta là một nữ tội phạm.
Danh xưng "nữ tội phạm" này chính là do Trịnh Thiến tự hào khoe khoang với mọi người.
Trịnh Thiến vốn là một đứa trẻ lang thang, từng gây tai nạn chết người khi đua xe mô tô trên đường phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-m-t-em-trai-v-n&chuong=1]

Nhưng có một tên đàn anh của cô ta đã đứng ra nhận tội thay, nhờ vậy cô ta mới có thể thoát thân.
Từ đó, cô ta luôn tự xưng mình là một nữ tội phạm.
Dư Hàn nói dối tôi rằng cậu ta đến nhà bạn học ôn bài, nhưng thực chất lại bị Trịnh Thiến kéo vào quán net, thức đêm chơi game.
Dư Hàn nói dối tôi rằng cậu ta cần tiền để mua tài liệu, đóng học phí phụ đạo, nhưng thực tế lại dùng tiền đó để đưa Trịnh Thiến đi dạo phố, mua túi xách và trang sức cho cô ta.
Cậu ta bắt đầu trốn học, tập tành hút thuốc, uống rượu, và chẳng ngại ngần ôm hôn Trịnh Thiến ngay trên phố.
Vì muốn làm Trịnh Thiến vui, cậu ta đã tiêu sạch số tiền mà tôi cực khổ kiếm được, đổi lại bằng sức khỏe ngày một kiệt quệ của tôi.
Về sau, chỉ vì Trịnh Thiến nói một câu: "Dư Hàn, chim trời và cá biển vốn chẳng chung đường. Anh có bầu trời của anh, còn em chỉ có thể bị giam cầm trong biển cả."
"Chờ anh đỗ đại học, chúng ta sẽ chia tay đi."
Dư Hàn không nỡ rời xa cô ta.
Cậu ta quyết định từ bỏ cơ hội vào đại học, muốn cùng Trịnh Thiến bỏ trốn đến Thâm Quyến làm công nhân.
Kiếp trước, sau khi biết được chuyện này, tôi bất chấp tất cả để ngăn cản cậu ta.
Nhưng lúc đó, cậu ta đã chìm đắm trong tình yêu đến mất lý trí.
Trong lúc giằng co, cậu ta lỡ tay đẩy tôi ngã xuống lầu.
Tôi trở thành kẻ tàn phế suốt đời.
Có người đã quay lại cảnh tôi bị đẩy xuống, sau đó đăng lên mạng.
Trước sức ép dư luận, Dư Hàn bị ép phải thỏa hiệp, ở lại tiếp tục học đại học, chăm sóc tôi và chia tay Trịnh Thiến.
Nhưng thực tế, cậu ta chỉ vứt tôi ở nhà, mặc kệ tôi sống chết ra sao.
Cậu ta thản nhiên tiêu xài số tiền mà tôi tích góp được trước đây, cùng với ba mươi vạn tệ do cư dân mạng quyên góp vì thương xót tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận