Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM GIẢ VẠCH MẶT HÀNG DỎM

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-22 00:57:57
14
Nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Ninh, tôi lấy danh nghĩa cá nhân tham gia buổi đấu thầu dự án ấy.
Ngay khi thấy Lê Kỳ đang thân mật trò chuyện cùng người phụ trách dự án, tôi tự tin, điềm tĩnh tiến lại gần.
“Cô Lê, được gặp cô ở đây thật là hân hạnh.”
Trước đó, sau khi hoàn thành bản kế hoạch dự án, tôi đã có trao đổi sơ bộ về nội dung với ông ta. Nếu về sau không phát sinh vấn đề gì, khả năng lớn dự án này sẽ nằm gọn trong tay tôi.
Tôi vẫn giữ nụ cười nhã nhặn nhưng Lê Kỳ lại khó chịu ra mặt vì bị người ta lạnh nhạt, hơn nữa người cắt ngang câu chuyện của cô ta lại là tôi, điều đó càng khiến cô ta không thể chịu nổi.
“Ông Vương, chắc ông còn chưa rõ đâu nhỉ? Chị tôi sớm đã bị nhà họ Lê đuổi đi rồi, giờ chẳng còn là Nhị tiểu thư của nhà họ Lê nữa.”
Ông Vương thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ cười nhạt: “Tôi coi trọng là con người cô ấy, không liên quan gì đến thân phận. Còn về những gì cô vừa nói, tôi đã ghi nhớ. Tôi có thể nói thẳng, dự án của cô không phù hợp với định hướng phát triển của chúng tôi. Nếu cô còn việc gì khác, có thể đi trước.”
Lê Kỳ nào cam tâm bỏ đi, cô ta chẳng buồn giữ ý tứ, lớn tiếng mắng chửi ngay tại chỗ: “Lê Tri Niệm, tao không ngờ mày lại hèn hạ đến thế, dám dùng sắc đẹp để đổi lấy dự án! Nhà họ Lê dạy dỗ mày kiểu đó sao?”
Lời vừa dứt, toàn bộ ánh mắt trong hội trường lập tức đổ dồn về phía chúng tôi. Tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.
Doanh nhân và mỹ nhân, hai chữ ghép lại, chẳng ai nghĩ theo hướng tốt đẹp.
“Lê Tri Niệm? Không phải Nhị tiểu thư nhà họ Lê sao? Tôi biết cô ấy, tài năng xuất chúng mà. Người vừa nói là ai thế? Sao chưa từng gặp qua?”
“Anh chưa biết à? Đó là vị thiên kim mà nhà họ Lê mới tìm về. Chắc những gì cô ta nói cũng có cơ sở chứ đâu thể bôi nhọ người nhà mình vô cớ.”
“Nếu thật sự như vậy, nhà họ Lê cũng thật giỏi. Dựa vào đứa con nuôi để lấy dự án, việc này đâu phải là chuyện nhà đàng hoàng nên làm.”
Tôi nghe rõ từng tiếng xì xào, liền cất giọng dõng dạc đáp lại: “Là ngựa hay lừa, lôi ra so tài sẽ rõ. Lê Tri Niệm tôi từ trước tới nay làm việc đều dựa vào thực lực. Nếu cô tự tin, hãy để tác phẩm của cô lên tiếng, không cần dùng mấy lời bôi nhọ này.”
Lê Kỳ biết rõ thực lực của bản thân, nghe vậy liền hơi chùn lại. Nhìn dáng vẻ cô ta đảo mắt tìm đường thoát, tôi cũng chẳng cho cô ta cơ hội trì hoãn.
“Ông Vương, sự việc đến mức này rồi, chi bằng chúng ta bắt đầu luôn được chứ?”
15
Tôi cầm bài thuyết trình PPT mà mình đã dốc sức chuẩn bị suốt nhiều đêm, đứng trên bục tự tin trình bày.
Đối với những câu hỏi phía dưới đưa ra, tôi đều trả lời rành rẽ, không một kẽ hở.
Cả dự án này tiêu tốn hơn một tháng tâm huyết của tôi, tôi đã làm nó đến mức hoàn thiện nhất có thể.
Mười phút thuyết trình kết thúc, toàn bộ khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thậm chí, có không ít người vốn định hợp tác với bên khác cũng lập tức thay đổi ý định, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy tán thưởng, liên tiếp khen ngợi ý tưởng mà tôi đưa ra.
Lê Kỳ ngồi không yên, như thể có kim châm dưới ghế. Cô ta vừa định lén bỏ đi thì tôi gọi giật lại.
“Thiên kim tiểu thư, tôi đã thuyết trình xong, đến lượt cô rồi.”
Đừng nói bản kế hoạch dự án mà Lê Kỳ chuẩn bị tệ đến mức nào, ngay cả khi yêu cầu cô ta nói vài ý tưởng về dự án, cô ta cũng ấp úng, không đưa ra nổi điều gì thiết thực.
Tiếng cười khẽ và tiếng xì xào xung quanh mỗi lúc một lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-gi-v-ch-m-t-h-ng-d-m&chuong=6]

Cuối cùng, trong ánh mắt chế giễu của mọi người, Lê Kỳ giơ tay chỉ thẳng mặt tôi, tức tối nói: “Dự án này đấu thầu dưới danh nghĩa công ty, Lê Tri Niệm mày chỉ dựa vào cá nhân, hoàn toàn không có tư cách tham gia!”
Tôi lấy tờ giấy ủy quyền của nhà họ Ninh, giơ lên trước mặt cô ta và khẽ cười: “Xin lỗi nhé, làm cô thất vọng rồi.”
Buổi đấu thầu nhanh chóng kết thúc. Tôi và ông Vương xác định phương hướng hợp tác, ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Ra đến cửa, tôi cố tình dừng lại bên cạnh Lê Kỳ, mỉm cười nói: “Cô nên nghĩ kỹ xem, về nhà sẽ giải thích với cha mẹ thế nào đây.”
16
Về đến căn nhà ở ngoại ô, Mặc Bạch đưa cho tôi xem một tấm ảnh.
“Cô có nhận ra người đàn ông này không?”
Tôi liếc qua một cái, đáp: “Ninh Phong? Tôi biết, anh ta thì sao?”
“Chính anh ta là người đưa Lê Kỳ đến đây. Đúng như cô đoán, Lê Kỳ hoàn toàn không phải con ruột nhà họ Lê, hơn nữa quả thật đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Cô xem mấy tài liệu này đi.”
Tôi nhìn chồng tài liệu mà Mặc Bạch tìm ra từ nhiều bệnh viện khác nhau, phát hiện ra Lê Kỳ đã đến bệnh viện thẩm mỹ phẫu thuật từ năm mười tuổi. Nhưng điều khiến tôi sững người là gương mặt mà cô ta chỉnh theo không phải theo mẹ Lê… mà chính là theo Lê Niệm – thiên kim thật sự của nhà họ Lê.
Thì ra, năm đó Lê Kỳ và Lê Niệm từng ở cùng một trại trẻ mồ côi, sau đó cùng bị cha mẹ nuôi đưa đi.
Là Ninh Phong đã tìm ra họ, tiết lộ cho Lê Kỳ biết thân phận thật của Lê Niệm rồi dụ dỗ cô ta chèn ép Lê Niệm, thậm chí bỏ ra số tiền lớn để cô ta phẫu thuật với mục đích một ngày nào đó sẽ lợi dụng Lê Kỳ thâu tóm toàn bộ tài sản nhà họ Lê.
Cái miệng của Lê Kỳ có thể bịa đặt trắng đen, qua lời thêm mắm dặm muối của cô ta, cuộc sống của Lê Niệm trở nên khốn khổ không tưởng.
Cuối cùng, vì bị Lê Kỳ dồn ép tinh thần suốt một thời gian dài, Lê Niệm mắc chứng trầm cảm, nhảy lầu tự sát.
Tôi nhìn tấm ảnh cuối cùng của Lê Niệm trên thế gian này, khóe mắt cay xè, cổ họng nghẹn lại. Đó thật sự là một gương mặt rất giống mẹ.
Tôi còn nhìn thấy bản báo cáo giám định quan hệ cha mẹ con giữa Lê Kỳ và cha mẹ Lê, thứ này cũng do Ninh Phong sắp đặt. Tất cả mọi chuyện đều là trò bẩn thỉu của anh ta.
Tôi lưu toàn bộ tài liệu vào điện thoại, vỗ vai Mặc Bạch: “Cảm ơn người anh em. Giúp tôi theo dõi sát hai kẻ đó.”
Sau khi truyền hết dữ liệu, tôi lập tức gọi điện cho Lê Thanh Diệp: “Chị, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng. Em đang ở quán cà phê quen, chờ chị đến.”
17
Đến quán cà phê, tôi đưa toàn bộ tài liệu trong tay cho Lê Thanh Diệp xem. Chị tức giận đến mức đập mạnh tay xuống bàn, bật dậy khỏi ghế.
“Một tên Ninh Phong, tay chân cũng vươn vào cả nhà họ Lê! Biết rõ mình là một thằng công tử rỗng tuếch, chẳng được nhà coi trọng, vậy mà còn nghĩ ra trò bẩn thỉu như thế này!”
Tôi vội ấn chị ngồi xuống ghế: “Bình tĩnh nào chị gái tốt của em, chị động tĩnh lớn quá.”
Lê Thanh Diệp dốc cạn ly nước đá trước mặt, giọng vẫn còn nghẹn tức: “Còn con tiện nhân Lê Kỳ kia, chị sớm đã muốn xử nó rồi. Nếu không vì nhà họ Lê, chị đã chẳng để em phải chịu nhiều tủi nhục đến vậy.”
Tôi vỗ lưng giúp chị hạ giận, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh của Lê Niệm.
“Chị… còn Lê Niệm, cô ấy…”
Đôi mắt Lê Thanh Diệp đỏ hoe: “Bọn chúng dám ức hiếp cả hai đứa em gái của chị như thế, chị nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá.”
Tôi khẽ gật đầu: “Chuyện này là do một mình Ninh Phong giật dây, đừng để ảnh hưởng đến mối quan hệ với tập đoàn Ninh thị.”
“Yên tâm, chị biết chừng mực. À, đây là đồ ăn cha mẹ bảo chị mang cho em, mẹ tự tay nấu, sợ em thèm nên dặn chị đem ra.”
Tôi nhận hết, khẽ đáp: “Giúp em cảm ơn cha mẹ.”
Điện thoại của Lê Thanh Dã chợt reo. Nghe xong nội dung, tôi trợn tròn mắt.
“Lê Kỳ… có thai rồi?”

Bình Luận

0 Thảo luận