12
Kể từ hôm đó, mẹ hầu như không còn nhìn tôi bằng ánh mắt dễ chịu nữa. Cha cũng đã nghe về chuyện xảy ra trong vườn, ông không chỉ dừng toàn bộ công việc của tôi tại công ty mà còn chẳng dành cho tôi lấy một nụ cười.
Tôi không kìm được mà tìm đến Thanh Diệp, muốn kể cho chị nghe nỗi ấm ức, sự uất nghẹn trong lòng. Từ trước đến nay, chị luôn là người thương tôi nhất, chắc chắn sẽ hiểu được tâm trạng của tôi.
“Chị, em muốn nói chuyện với chị một chút.”
Thanh Diệp đang sắp xếp tài liệu trong phòng, không buồn ngẩng đầu, giọng lạnh tanh: “Chị đang bận, không có thời gian.”
Tôi chưa kịp mở miệng tiếp thì đã bị lời chị dập tắt hy vọng.
“Trước kia, cuộc sống của Lê Kỳ vốn chẳng dễ dàng gì. Bây giờ con bé trở về, cả nhà đều muốn bù đắp cho nó. Em tốt nhất tránh xa nó ra, đừng để nó phải chịu ấm ức thêm nữa.”
Nước mắt tôi trào ra, không kịp kìm nén, rồi lặng lẽ quay về phòng.
Khi Lê Kỳ bước vào, thứ cô ta thấy chính là đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng của tôi.
“Ô hô hô, xem ai đây? Để tao nhìn kỹ nào, chẳng phải là Nhị tiểu thư nhà họ Lê từng oai phong lẫm liệt sao? Mắt sưng thế này, chắc khóc lâu lắm nhỉ?”
Tôi lao đến, vung tay tát cô ta một cái thật mạnh.
May mà giờ chẳng còn ai buồn quan tâm đến tôi nữa, tôi cũng chẳng cần nhẫn nhịn.
“Mày dám đánh tao?!”
Có lẽ vì tôi ra tay vừa nhanh vừa mạnh nên cô ta chưa kịp phản ứng, tôi lập tức bồi thêm một cái tát, còn mạnh hơn cái trước.
Cô ta ôm lấy mặt, không kêu gào như mọi khi, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt.
“Hai cái tát này, tao sẽ bắt mày trả đủ. Nhưng bây giờ, mày phải xem thứ này đã.”
Cô ta rút ra bản kế hoạch tôi đã mất cả tháng trời dốc sức hoàn thành ở công ty.
Tôi giật lấy, lật vài trang, phát hiện nó đã bị sửa đến mức không còn nhận ra.
“Cha nói, dự án này giờ thuộc về tao. Thứ mày viết trước đây tệ quá, tao đành miễn cưỡng sửa lại đôi chút, xem cũng không tệ nhỉ?”
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn một ý nghĩ: xé xác Lê Kỳ.
Như một kẻ mất trí, tôi lao đến, đè cô ta xuống sàn, đấm đá liên hồi, tiếng ồn lớn đến mức khiến đám người dưới lầu hoảng hốt chạy lên.
“Trời ơi, Nhị tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Mau dừng tay!”
Cha mẹ cũng vội vã chạy đến, tách chúng tôi ra.
Thanh Diệp cũng từ phòng bước ra, vội đứng chắn trước Lê Kỳ đang đầu tóc rối bời, ánh mắt nhìn tôi lạnh như băng.
Cha run rẩy chỉ tay vào mặt tôi, giọng phẫn nộ: “Cút ra ngoài cho tao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-gi-v-ch-m-t-h-ng-d-m&chuong=5]
Nhà họ Lê này không có đứa con gái như mày!”
Mẹ đau lòng nhìn những vết bầm tím trên người Lê Kỳ, Thanh Diệp cũng đứng cạnh che chở cho cô ta.
“Từ nay về sau, tôi không có đứa em gái như cô nữa.”
Tim tôi đau nhói, tuyệt vọng đến tột cùng, như một con chó hoang bị họ đuổi ra ngoài. Tôi ngồi sụp xuống đất, ngẩn người thật lâu, chẳng thể lấy lại bình tĩnh.
Lê Kỳ bước ra, khuôn mặt vẫn còn hằn dấu vết trận đánh, thong thả thưởng thức dáng vẻ thảm hại của tôi.
Cô ta ngồi xổm xuống, bóp cằm tôi, nhấn từng chữ một:
“Lê Tri Niệm, tao đã nói rồi, tất cả những gì mày chiếm của tao… tao sẽ giành lại hết.”
Tôi đột ngột bật dậy, khiến cô ta giật mình lùi lại một bước, suýt ngã.
“Ban đêm, tốt nhất đừng ra ngoài một mình… tôi sợ cô sẽ chết… thảm lắm đấy.”
13
Sau khi rời khỏi nhà họ Lê, tôi trở về căn nhà mà mình mua ở ngoại ô, tiện tay gọi một cuộc điện thoại cho Mặc Bạch.
“Lập tức đến ngoại ô, có việc cho cậu làm.”
Tôi vừa bước chân vào nhà, Mặc Bạch đã mở cửa đi vào ngay sau đó.
“Nhị tiểu thư lại mang tiền tới cho tôi rồi.”
Mặc Bạch là người bạn thân tôi quen từ thời còn ở viện phúc lợi, bây giờ đã là một hacker nổi tiếng trong giới mạng trong nước.
“Lần này, tiền công là năm trăm nghìn, giúp tôi điều tra toàn bộ mọi thứ về Lê Kỳ.”
Mặc Bạch vốn là kẻ ham tiền, nhìn thấy số tiền đã chuyển vào tài khoản, cậu ta lập tức bắt tay vào làm.
“Được rồi, cho tôi chút thời gian, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi kể sơ qua tình hình cho Mặc Bạch, tôi lại gọi điện cho Ninh Gia, hẹn cô ấy ra ngoài gặp mặt.
“Sao đây, lần này cần chị giúp đỡ gì à?”
Nhà hàng tôi đặt là nơi cô ấy thích nhất, gọi toàn bộ món chính và điểm tâm nổi tiếng, tôi cười tươi rói: “Lần này là đại sự, phải nhờ chị giúp đỡ!”
“Dự án trước đây em nhận, chị có thể giúp em không?"
"Một kẻ vô dụng chẳng biết gì như Lê Kỳ chắc chắn không thể đảm đương nổi. Dự án ấy em đã dốc biết bao tâm huyết, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay kẻ khác.”
Ninh Gia ăn no căng bụng, bên cạnh còn xếp mấy hộp đồ ăn mang về. Cô ấy đánh một cái ợ thoải mái rồi mới nói: “Được thôi, xem như chị tạm đồng ý giúp em lần này.”
Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy cô ấy, hôn liên tiếp mấy cái lên mặt: “Chị chính là nữ thần cứu tinh của em!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận