Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM GIẢ VẠCH MẶT HÀNG DỎM

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-22 00:56:51
3
Thực ra, tôi đã sớm biết mình không phải con ruột của nhà họ Lê, cha và mẹ cũng vậy.
Khi còn nhỏ, vì vết bớt sau lưng, họ cho rằng tôi chính là đứa con gái thất lạc năm xưa, thậm chí không làm giám định huyết thống liền trực tiếp đưa tôi về nhà.
Tôi được họ chăm sóc chu đáo, lớn lên thuận lợi, bình yên.
Cha mẹ chưa từng vì những năm tháng xa cách mà trở nên xa lạ với tôi, còn chị gái Lê Thanh Diệp thì luôn đặt tôi trong tim, cưng chiều hết mực.
Thế nhưng, khi tôi càng lớn, diện mạo càng rõ ràng, tuy xinh đẹp nhưng chẳng có nét nào giống với bất kỳ ai trong nhà họ Lê.
Họ hàng trong gia tộc cũng xì xào, cho rằng e là nhà họ Lê lại nhận nhầm con, đề nghị làm xét nghiệm ADN.
Kết quả ADN cho thấy, giữa tôi và họ quả thật không có quan hệ huyết thống. Vết “bớt” sau lưng thực ra chỉ là vết bỏng tôi nghịch dại gây ra hồi nhỏ.
Nhưng tôi đã sống cùng họ nhiều năm, họ sớm xem tôi như con gái ruột.
Huống chi, nhà họ Lê gia sản đồ sộ, nuôi thêm một người con gái cũng chẳng thành vấn đề.
Thanh Diệp sau khi biết chuyện càng ôm chặt tôi không buông: “Chị mặc kệ, chị chỉ cần có em gái này.”
Mẹ Lê cũng nói: “Con gái ruột chưa tìm được thì tiếp tục tìm, có Tri Niệm ở bên, chẳng phải thêm một cô con gái ngoan ngoãn, gần gũi hay sao?”
Cứ như vậy, tôi tiếp tục sống với thân phận con gái nhà họ Lê, còn nhà họ Lê cũng công khai tin tức tìm con gái ruột.
Dù không ai nhắc thẳng nhưng trong giới, ai cũng ngầm hiểu thân phận con nuôi của tôi chưa từng là bí mật.
Nhưng buổi tiệc sinh nhật lần này, nhờ Vương Kỳ mà danh dự của tôi bị vấy bẩn đến tận cùng.
Chuyện cô ta phơi bày sự thật kia vốn dĩ cũng chẳng phải điều gì quá nghiêm trọng, nhưng những lời sỉ nhục mà cô ta dành cho tôi, cùng bộ dạng chua ngoa khi tự xưng là tiểu thư nhà họ Lê lại khiến cả nhà họ Lê mất hết thể diện.
4
Thanh Diệp trở về nhà sau khi xử lý xong công việc ở công ty thì thấy tôi đang ngồi trên sofa đọc sách, liền bước lại gần.
“Có kết quả giám định chưa?”
Tôi mỉm cười nhìn chị: “Chị gái tốt của em, còn cần xem kết quả sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-gi-v-ch-m-t-h-ng-d-m&chuong=2]

Khuôn mặt của cô ta giống mẹ đến thế, sau lưng còn có cả vết bớt, chắc chẳng sai đâu, chính là em gái ruột của chị rồi.”
Thanh Diệp nằm xuống bên cạnh tôi, khẽ thở dài: “Chị thật sự mong em là em gái ruột của chị. Với bộ dạng kia, chữ ‘em gái’ này chị chẳng thể nào gọi nổi.”
Tôi lại nhớ đến những lời cô ta gào thét khi chiều, trong lòng cũng dâng lên chút buồn bã.
“Không thể trách cô ta hoàn toàn. Với môi trường gia đình cha mẹ nuôi cô ta, nếu cô ta có thể hiểu lễ nghĩa, biết điều, đó mới là chuyện lạ.”
“Đâu phải ai cũng may mắn như em.”
Thanh Diệp bỗng ngồi dậy, nắm chặt tay tôi: “Dù thế nào, em vẫn là em gái của chị. Cha mẹ cũng sẽ yêu thương em như trước.”
Tôi khẽ bật cười, không biết đây là chị sợ tôi thấy thiệt thòi hay lo tôi chạnh lòng.
Chẳng bao lâu, quản gia cầm tờ kết quả giám định bước vào. Thanh Diệp lập tức gọi lại: “Chú Lưu, kết quả giám định phải không? Đưa cháu xem.”
Chị xé phong bì, con số khớp 99,99% đập ngay vào mắt.
Không biết từ đâu, Vương Kỳ bất ngờ lao tới, giật tờ giấy khỏi tay Thanh Diệp. Đọc xong, cô ta cười phá lên: “Để xem lần này còn ai dám coi thường tôi nữa!”
Thanh Diệp nhìn bộ dạng vô lễ của cô ta liền nổi giận: “Ai dạy cô giật đồ từ tay người khác thế hả?”
Còn chưa kịp nói thêm, cha tôi từ trên lầu bước xuống, cầm lấy tờ kết quả xem đi xem lại thật kỹ.
“Từ nay, cô là Tam tiểu thư nhà họ Lê. Chúng tôi sẽ thừa nhận thân phận này của cô. Hai hôm nữa, bắt đầu học quy tắc đi.”
Rõ ràng, cô ta chẳng mấy hài lòng với sự sắp xếp này.
“Tam tiểu thư? Cha, nó chỉ là đứa con nuôi! Con mới nên là Nhị tiểu thư! Nó chiếm chỗ của con bao lâu nay, lẽ ra các người phải đuổi nó đi mới đúng!”
Cha nhìn cô ta lại giở giọng chua ngoa, liền quát lớn: “Trong cái nhà này chưa đến lượt cô quyết định! Nếu cô không thể sống yên ổn với Tri Niệm, khỏi cần ở đây, chuyển về biệt thự cũ đi!”
Vừa dứt lời, ánh mắt đầy địch ý của cô ta lập tức rơi thẳng vào tôi.
Đấy, tôi chẳng làm gì, lại bị ghim thù tiếp.
5
Sáng hôm sau, tôi vừa bước xuống cầu thang đã thấy Vương Kỳ đi qua đi lại trong phòng khách, hết sờ chỗ này lại ngó chỗ kia, ánh mắt đầy tham lam.
Nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, ban đầu còn cười tươi nhưng khi nhìn rõ là tôi thì gương mặt lập tức sầm xuống.
“Đồ giả mạo, đúng là mặt dày, còn dám ở lì trong nhà họ Lê mà không thấy xấu hổ. Nếu là tao, tao đã tự dọn đi từ lâu rồi.”
Tôi không muốn đôi co với cô ta nhưng cũng chẳng cho phép cô ta hết lần này đến lần khác sỉ nhục mình.
“Nhà này chưa đến lượt cô lên tiếng. Nếu cô còn tiếp tục hỗn láo, tôi không ngại đề nghị với cha đưa cô về biệt thự cũ sống với bà nội.”
Có lẽ từng nghe qua sự nghiêm khắc của bà nội, lại cảm nhận được cha dành cho tôi sự khác biệt, cô ta lập tức im bặt.
Trong bữa ăn, cô ta bỗng đổi giọng, ngọt như mật, từng câu một khiến mẹ Lê cười vui suốt bữa.
Nghe nói tối qua, hai mẹ con họ ngủ cùng phòng, Vương Kỳ kể suốt đêm về những khổ cực khi còn ở nhà cha mẹ nuôi, khiến mẹ Lê trong lòng dâng lên cảm giác áy náy với đứa con gái này.
Thanh Diệp chỉ hừ khẽ, chưa ăn xong đã đứng dậy rời đi. Vương Kỳ nhìn theo bóng lưng chị, làm ra vẻ tủi thân: “Chị vẫn không chịu chấp nhận em. Chẳng lẽ có ai đó đã nói gì với chị sao?”
Bàn ăn chỉ còn tôi và mẹ Lê, câu “ai đó” cô ta vừa nói, tất cả đều hiểu rõ đang ám chỉ ai. Sắc mặt cha và mẹ lập tức sa sầm.
Cha lạnh giọng quát: “Người trong nhà không có cái thói buôn chuyện bậy bạ. Đừng để tôi nghe thấy mấy lời này thêm lần nào nữa.”
Thấy tình hình không ổn, Vương Kỳ lập tức mềm giọng, nịnh nọt mãi mới khiến sắc mặt hai người dịu xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Tri Niệm, cha nói sẽ cho con mười phần trăm cổ phần công ty, con hãy tách ra năm phần cho Kỳ Kỳ.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Con nên làm vậy.”
Cha gật đầu: “Tạm thời mười phần trăm này vẫn để tên con. Đợi đến khi nó có thể đảm đương công việc trong công ty, lúc ấy mới chuyển nhượng.”
Nghe xong, Vương Kỳ lập tức bùng nổ: “Tại sao con phải chia một nửa cổ phần cho nó? Nó vốn chẳng phải con cháu nhà họ Lê! Ai biết được có khi nó sẽ lấy tiền công ty ra nuôi mấy hạng người chẳng ra gì bên ngoài. Cha, cha đừng hồ đồ như vậy!”
Cha nhìn cô ta lại giở giọng hỗn xược, giận dữ quát lớn: “Là tôi cho cô một nửa từ cổ phần của Tri Niệm! Tính tình của con bé ra sao tôi rõ hơn ai hết. Nếu cô còn tiếp tục đảo lộn trắng đen, đừng trách tôi không nể tình cha con, lập tức cút về nơi cô đã ở trước kia!”
Môi cô ta bặm lại, nước mắt trực trào ra.
“Bắt đầu từ hôm nay, học quy tắc ngay cho tôi! Đừng để nhà họ Lê phải mất mặt thêm lần nào nữa!”
Xem ra chuyện xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật lần trước, cha vẫn canh cánh trong lòng.

Bình Luận

0 Thảo luận