Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM GIẢ VẠCH MẶT HÀNG DỎM

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-22 00:57:14
6
Chẳng mấy chốc, một tháng đã trôi qua. Vương Kỳ... à không, giờ phải gọi là Lê Kỳ mới đúng, cũng đã học xong quy tắc căn bản, đến lúc chính thức ra mắt mọi người.
Thợ trang điểm đang làm việc cho ba chị em chúng tôi. Trong ba người, váy dạ hội của Lê Kỳ là lộng lẫy nhất.
“Chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ đều biết tao là con gái ruột của nhà họ Lê.”
Thanh Diệp khẽ hừ qua mũi, tôi chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Cô ta quay sang nhìn tôi, lại nói thêm: “Chỉ lát nữa thôi, cha mẹ sẽ nói với tất cả mọi người rằng tao là con gái ruột của họ, vậy mà đồ giả mạo nhà mày vẫn còn đứng được ở đây cười sao?”
Thanh Diệp nhìn cô ta, cảm thấy cả tháng trời học quy tắc đều phí công. Ngay trước mặt người ngoài, cô ta vẫn ăn nói bừa bãi, chẳng khác nào muốn ai cũng biết ba chị em chẳng hòa thuận.

“Tri Niệm là em gái của tôi. Nếu cô không giữ nổi cái miệng này, tôi không ngại giúp cô khâu lại.”

Trong nhà này, người mà Lê Kỳ sợ nhất chính là Thanh Diệp. Nhưng ngay trước mặt người ngoài, cô ta cảm thấy mất thể diện, đành cứng giọng đáp trả: “Chị, em mới là em gái ruột có cùng huyết thống với chị. Sao chị lại cứ bênh người ngoài?”
Thanh Diệp không thèm liếc mắt: “Cô nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn chút huyết thống với tôi, nếu không cô đã bị tôi đá ra khỏi đây từ lâu rồi.”
Tôi thật sự chỉ thấy Lê Kỳ ngu ngốc.
Bấy lâu nay, thân phận con nuôi của tôi vốn ai cũng biết, vậy mà cô ta vẫn muốn lấy chuyện này ra để chọc tức tôi.
Thật chẳng hiểu nổi, cha mẹ xuất chúng như thế, sao họ lại có thể sinh ra một kẻ có gen di truyền tệ hại đến vậy.
7
Trong buổi tiệc, lúc đầu Lê Kỳ cư xử cũng tạm chấp nhận được. Cha và mẹ vốn lo cô ta làm mất thể diện nên bảo tôi và Thanh Diệp kèm theo. Nhưng dần dần, họ yên tâm hơn, để chúng tôi tự do.
Tôi còn tưởng cô ta biết giữ thể diện cho gia đình, nào ngờ lại bắt gặp cô ta đang lả lơi với đại thiếu gia nhà họ Ninh.
Đại thiếu gia nhà họ Ninh, xét về diện mạo và dáng dấp thì quả thật không chê vào đâu được. Thế nhưng, tiếp xúc lâu mới hay: bên trong hắn hoàn toàn rỗng tuếch, đúng kiểu công tử bột hư hỏng, là cái loại không chỉ trăng hoa mà còn tiêu xài vô tội vạ.
Ngày trước, hắn từng theo đuổi tôi. Nhưng sau khi nghe nói tôi chỉ là con nuôi, hắn lập tức bỏ cuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-gi-v-ch-m-t-h-ng-d-m&chuong=3]

Đến khi thấy cha mẹ đặc biệt coi trọng tôi, hắn lại quay ra săn đón ráo riết.
Giờ Lê Kỳ quấn lấy hắn, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc về phía tôi tràn đầy vẻ đắc thắng. Chỉ nhìn thôi, tôi cũng đoán được cô ta đang nghĩ gì.
Cô ta thật sự cho rằng tôi sẽ để mắt tới một kẻ công tử bột vô tích sự như vậy sao?
Hai người ấy mới thật là trời sinh một cặp.
Trong lúc tôi đang theo các bậc tiền bối trò chuyện, học hỏi, Lê Kỳ đã khoác tay Ninh Phong tiến lại gần.
“Chị, em và Ninh thiếu gia xin mời chị một ly, cảm ơn chị đã luôn quan tâm em.”
Trước mặt mọi người, tôi không thể để cô ta khó xử nên uống cạn ly rượu rồi định rời đi. Không ngờ Lê Kỳ vẫn bám lấy.
“Chị đừng đi vội, nghe nói chị và Ninh đại thiếu gia vốn thân thiết, sao bọn em vừa đến, chị đã bỏ đi rồi?”
Bàn tay Ninh Phong ôm chặt eo cô ta, mới lần đầu gặp mà đã thân mật quá mức, đúng là làm mất mặt nhà họ Lê.
Tôi bình thản kéo Lê Kỳ về phía mình, mỉm cười với Ninh Phong: “Tôi và em gái có chút chuyện riêng, Ninh thiếu gia cứ tự nhiên.”
“Mày kéo tao ra đây làm gì?”
Tôi hất tay, ánh mắt lạnh lùng: “Giờ cô mang họ Lê, tôi có trách nhiệm quản lý cô.”
“Hôm nay những người có mặt đều là nhân vật quan trọng. Cô vừa quen Ninh Phong chưa được mấy phút đã để anh ta ôm eo. Cô có biết chữ liêm sỉ là thế nào không?”
Thấy tôi nổi giận, ánh mắt Lê Kỳ đảo qua một vòng, rồi bật cười hỏi: “Lê Tri Niệm, chẳng lẽ mày thấy tao và Ninh thiếu gia ở bên nhau nên ghen tỵ à?”
“Dù gì trước đây anh ấy cũng từng theo đuổi mày, giờ lại nhanh chóng thân thiết với tao, mày đang ghen đúng không?”
Tôi thật sự muốn trợn mắt. Với cái kiểu của Ninh Phong, có cho không tôi cũng thấy lỗ, cô ta nhìn đâu ra tôi ghen tỵ cơ chứ?
Ngay khoảnh khắc đó, cô ta đổ hết ly rượu trên tay tôi xuống người mình, vẻ mặt uất ức nhìn tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói trầm vang của cha đã vọng tới: “Hai đứa đang làm gì vậy?”
8
Lê Kỳ ngồi trên ghế sofa khóc lóc như mưa, còn tôi đứng đó, chỉ hận không thể xé nát lớp mặt nạ giả dối của cô ta.
“Cha, đừng trách chị. Là Ninh thiếu gia chủ động đến bắt chuyện với con, chị tức giận mới đổ rượu đỏ lên người con thôi.”
Cô ta quay đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi, giọng run run: “Nếu chị thật sự thích Ninh thiếu gia, em có thể rút lui, nhường anh ấy cho chị.”
Nhìn dáng vẻ làm bộ đáng thương của cô ta, tôi chỉ thấy buồn nôn: “Trước đây tôi lười chấp là vì thấy đáng thương cho cô. Không ngờ cô lại mặt dày đến mức này.”
Đây là lần đầu tiên tôi lộ rõ móng vuốt trước mặt cha.
Trước nay không ai dám chọc vào tôi, mà tôi cũng giữ ý, không làm gì quá phận. Nhưng nhường nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ khiến Lê Kỳ được đà lấn tới.
Cha gầm lên một tiếng: “Cả hai im miệng cho tôi!”
Ông chỉ thẳng vào Lê Kỳ: “Trong bữa tiệc, bao nhiêu người thấy rõ cô từng bước từng bước dính lấy Ninh Phong. Để hắn ôm eo, chẳng biết tự trọng, còn mở miệng nói mấy lời vô nghĩa!”
“Tôi cứ tưởng cô đã học xong quy tắc, ai ngờ căn bản dạy không vào đầu!”
Rồi ông quay sang tôi: “Còn con nữa. Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng. Nếu không thích Ninh Phong thì từ chối dứt khoát đi. Đừng để người ngoài tưởng con gái nhà họ Lê là kiểu tiểu thư thích treo người khác lơ lửng.”
Lê Kỳ vừa nãy còn tỏ vẻ tủi thân vì bị mắng, giờ thấy tôi cũng bị cha quở trách thì liền nhìn tôi với ánh mắt đắc ý, rõ ràng hả hê.
Tôi siết chặt nắm tay, cúi đầu đáp: “Con hiểu rồi, thưa cha.”
May mà chuyện này chưa gây ồn ào ra ngoài. Cha sai người mang một bộ lễ phục mới cho Lê Kỳ thay rồi dẫn tôi xuống tiếp khách.
Khi bước ngang qua Lê Kỳ, giọng cô ta khẽ vang lên: “Đây là lần đầu tiên mày bị cha mắng nhỉ? Đừng lo, sẽ còn lần hai, lần ba. Những gì mày chiếm giữ, tao sẽ từng thứ từng thứ lấy lại.”
Tôi khẽ hừ lạnh, không buồn đáp, tiếp tục bước xuống lầu.
9
Trong buổi tiệc, tôi đang trò chuyện rất hợp với Đại tiểu thư Ninh Gia nhà họ Ninh.
Ninh Gia hoàn toàn khác với Ninh Phong. Là một bác sĩ, cô ấy làm việc tỉ mỉ, chu đáo, lại có tính cách thẳng thắn, phóng khoáng, quả là một người rất đáng để kết bạn.
Cô ấy nhìn về phía Lê Kỳ đang theo mẹ tôi đi khắp nơi làm quen với mọi người, khẽ cười: “Cô em gái này của em không đơn giản đâu.”
Tôi cười nhạt: “Ngu không thể tả, ngoài cái mặt ra, chẳng biết có chỗ nào giống cha mẹ em nữa.”
Ninh Gia khẽ tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu: “Tin vào con mắt của chị không? Cô em gái này của em, e là khuôn mặt đã từng trải qua dao kéo không ít lần.”
Tôi hơi sững người, nhìn cô ấy: “Chị chắc chứ? Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ? Nhưng sao chẳng nhìn thấy vết tích nào cả.”
Ninh Gia ghé sát lại, hạ giọng: “Chị có bạn trong giới thẩm mỹ. Trường hợp như cô ta nhất định là được động dao từ khi còn nhỏ. Lớn dần, gương mặt sẽ từ từ hòa hợp với cấu trúc tự nhiên nên mới không lộ dấu vết phẫu thuật.”
Trong đầu tôi thoáng lóe lên một tia sáng, lập tức vỗ nhẹ lên tay cô ấy: “Chuyện này đừng nói với ai. Nếu chị em hoặc cha mẹ hỏi em đi đâu, chị cứ bảo em có việc rời tiệc.”
Cô ấy gật đầu: “Chị biết chừng mực.”
Tôi cởi bỏ bộ lễ phục, thay một bộ quần áo gọn nhẹ, thuận tiện cho việc di chuyển rồi rời khỏi nhà.

Bình Luận

0 Thảo luận