Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM GIẢ VẠCH MẶT HÀNG DỎM

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-22 00:56:28
Tôi là tiểu thư nhà họ Lê, sau khi được đón trở về giới nhà giàu, tôi sống những ngày chẳng phải lo đến chuyện cơm áo gạo tiền.
Ngay trong tiệc sinh nhật hai mươi hai tuổi của tôi, một cô gái tự xưng là tiểu thư thật sự của nhà họ Lê tìm đến.
Cô ta không chỉ phá hỏng bữa tiệc mà cha mẹ tôi đã dày công chuẩn bị, mà còn không ngừng sỉ nhục tôi.
Cô ta tưởng rằng như vậy chỉ khiến tôi mất mặt mà không nhận ra chính hành động của mình đã biến cả nhà họ Lê thành trò cười.
“Tao mới là con gái ruột của cha mẹ, còn mày chỉ là đồ giả mạo, biết điều thì mau cút khỏi đây.”
Thân phận con nuôi của tôi vốn ai ai cũng biết. Nhìn bộ dạng đắc ý như tiểu nhân của cô ta, tôi chỉ thấy buồn cười.
“Cô tưởng sửa mặt thành dáng dấp tiểu thư nhà giàu thì đã thành tiểu thư thật sao?”
1
Vào đúng ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi của tôi, cha mẹ thẳng thắn nói sẽ tổ chức cho tôi một buổi tiệc sinh nhật long trọng, thật thể diện.
Chỉ vì như họ đã hứa đến tuổi hai mươi hai, tôi sẽ chính thức được đưa vào làm việc trong tập đoàn của gia đình để rèn luyện, đồng thời được tặng mười phần trăm cổ phần công ty.
Buổi tiệc sinh nhật này không chỉ là để chúc mừng tôi trưởng thành mà còn để tôi chuẩn bị thật tốt, đứng vững chỗ trong doanh nghiệp.
Chị gái tôi, Lê Thanh Diệp, cũng dìu dắt tôi đi khắp các nhóm doanh nhân tên tuổi, trò chuyện niềm nở.
“Tri Niệm, hôm nay em là nhân vật chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-gi-v-ch-m-t-h-ng-d-m&chuong=1]

Lát nữa sẽ phải lên phát biểu mấy câu, đừng căng thẳng.” Thanh Diệp vỗ nhẹ tay tôi, ra hiệu cho tôi lên lầu chuẩn bị.
Tôi vừa bước chân lên bậc thang thì một giọng nữ the thé, sắc bén vang lên từ phía cửa. Quay đầu nhìn, đó là một cô gái lạ mặt, ăn mặc gọn gàng.
Thanh Diệp lập tức phản ứng, nhanh chóng trấn an khách mời rồi ra hiệu cho tôi mau lên lầu vì cha mẹ vẫn đang chờ trên đó.
“Lê Tri Niệm, con nhỏ trộm cắp kia! Trả lại thân phận cho tao!”
Bước chân của tôi khựng lại giữa chừng.
Thanh Diệp giữ chặt lấy cánh tay cô ta nhưng cũng dừng bước. Phản ứng của chị rất nhanh, lập tức ra lệnh cho vệ sĩ bịt miệng cô ta. Nào ngờ cô ta sức lực kinh người, thẳng tắp lao về phía tôi.
“Hôm nay tao phải xé xác mày! Dựa vào cái gì mà mày được sống những ngày an nhàn như thế? Đây là tiệc sinh nhật của tao!”
Cô ta bổ nhào vào người tôi, ép tôi ngã xuống bậc thang. Từng cú đấm liên tiếp giáng xuống người tôi. Tôi ôm đầu, nhịn không đánh trả nhưng vệ sĩ bên cạnh phải vất vả lắm mới lôi cô ta ra.
“Đồ giả mạo! Tao mới là tiểu thư nhà họ Lê!”
“Con đàn bà không biết liêm sỉ, khoe vai hở ngực là để cho ai xem hả?”
“Hôm nay tao nhất định phải xé xác mày!”
Khách khứa xung quanh đều tản ra, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía chúng tôi. Cơn giận trong tôi bùng lên, lập tức tung chân phản đòn, đè cô ta xuống đất, ra lệnh cho vệ sĩ khống chế.
Tôi ôm lấy phần lễ phục trước ngực đã bị xé rách, nhận lấy chiếc áo Thanh Diệp đưa. Cha mẹ tôi cũng từ trên lầu bước xuống.
“Xin lỗi mọi người, vừa xảy ra chút sự cố. Hôm nay tiệc tạm dừng ở đây. Cảm ơn tất cả đã đến dự sinh nhật hai mươi hai tuổi của con gái tôi. Dịp khác, nhà họ Lê sẽ đích thân mở tiệc, mong mọi người nể mặt.”
Khách khứa đồng loạt nói không sao rồi dần tản đi. Tôi khoác áo Thanh Diệp đưa, theo chị bước lên lầu.
2
Mẹ Lê cho người gọi bác sĩ gia đình đến khám cho tôi. Sức lực của Vương Kỳ quả thật quá lớn, trên người tôi bị cô ta cào ra không ít vết xước, có chỗ thậm chí đã rớm máu. Vài cú đấm trước đó cũng khiến cánh tay tôi bầm tím vài chỗ, may mà đều chỉ là thương tích nhẹ.
Thanh Diệp đứng bên cạnh tôi, còn cha và mẹ ngồi trên sofa, lặng lẽ nghe Vương Kỳ vừa khóc vừa kể lể.
Tôi cũng dần hiểu ra đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra, năm đó khi nhà họ Lê tìm con gái, họ đã nhầm tôi là đứa con gái bị thất lạc. Trên thực tế, chính cô ta mới là tiểu thư chân chính của nhà họ Lê.
Vương Kỳ vừa nước mắt nước mũi vừa kể khổ về những năm tháng gian nan phải sống cùng cha mẹ nuôi, vừa oán hận tôi đã cướp đi cuộc đời vốn dĩ thuộc về cô ta.
Thanh Diệp đứng bên cạnh khẽ cười khẩy: “Với bộ dạng này, cô xứng làm em gái tôi chắc? Xứng bước vào cửa nhà họ Lê sao?”
Rồi chị vỗ nhẹ tay tôi: “Cô ta ồn ào quá, nghe mà nhức đầu. Nếu em không sao, vậy chị về trước đây.”
Cha và mẹ cũng chau mày, kiên nhẫn nghe hết những lời Vương Kỳ nói xong mới hạ lệnh: “Đưa mẫu vật đến bệnh viện, bảo họ làm gấp. Tối nay tôi muốn có kết quả.”
Sau đó, cả hai bước lại gần, đứng hai bên cạnh tôi, hỏi han bác sĩ về tình trạng của tôi.
Tất cả hoàn toàn không giống những gì Vương Kỳ đã nghĩ.
Cô ta khóc lóc kể lể đủ điều, nào ngờ bọn họ chẳng nói một lời với cô ta, mà chỉ lo lắng cho đứa con nuôi, kẻ “giả mạo” là tôi.
“Cha mẹ, con mới là con ruột của hai người! Sao hai người không quan tâm đến con mà lại đi lo cho nó?”
Cha đứng ngay cạnh tôi, nghiêng đầu nhìn Vương Kỳ đang ngồi bệt dưới đất với gương mặt vừa đẫm nước mắt vừa dữ tợn.
“Kết quả giám định huyết thống còn chưa có, gọi ‘cha mẹ’ bây giờ chẳng phải quá sớm sao?”
“Tri Niệm đã sống cùng chúng ta hơn mười năm. Dù có huyết thống hay không, con bé vẫn là con gái nhà họ Lê.”
“Còn cô, miệng luôn xưng bản thân là tiểu thư nhà họ Lê, nhưng thử nhìn xem cô đã làm những gì?”
“Những quy tắc lễ nghĩa cơ bản nhất cũng chẳng biết, mở miệng toàn lời thô tục, chẳng có chút giáo dưỡng nào!”
Vương Kỳ nghẹn họng, không nói được lời nào. Thấy tôi nhìn sang, ánh mắt cô ta oán hận đến mức như muốn đâm xuyên qua tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận