Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI ĐỠ ĐẺ CHO TIỂU TAM

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-08 09:07:01
"Cô là bác sĩ, có công việc, có thu nhập, không có Lục Tinh Nghiêu thì cô vẫn sống tốt. Còn mẹ con tôi chỉ có anh ấy thôi, xin cô hãy trả anh ấy lại cho chúng tôi."
Nói xong, cô ta "phịch" một cái quỳ sụp xuống, định dập đầu trước tôi. Nhiều bệnh nhân và người nhà nghe tiếng liền chạy ra xem, chỉ trỏ xì xào.
"Không ngờ bác sĩ mà lại là tiểu tam phá hoại gia đình người khác."
"Đúng là không biết xấu hổ!"
"Đúng đó, nhìn xem cô ấy đã ép người ta thành ra thế nào rồi, thật đáng thương quá, khóc đến mức làm tôi cũng đau lòng."
Những lời bàn tán khiến Hình Châu Châu lập tức thêm phần tự tin.
Nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó chịu của tôi, cô ta càng lớn tiếng khóc lóc.
Tôi xoay người trở về phòng làm việc, lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã in sẵn từ túi hồ sơ. Vốn dĩ định hôm nay gửi cho Lục Tinh Nghiêu, nhưng xem ra giờ không cần nữa.
Tôi đưa bản thỏa thuận ly hôn cho Hình Châu Châu: "Đây là thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký tên. Cô mang cho Lục Tinh Nghiêu ký xong thì chúng ta có thể nhanh chóng hoàn tất thủ tục."
Hình Châu Châu mừng rỡ ra mặt. Cô ta lau tay vào áo, giật lấy thỏa thuận ly hôn: "Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa. Cô đã biết Lục Tinh Nghiêu đã có vợ mà vẫn chọn làm tiểu tam và sinh đứa bé này, thì hãy tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình."
Cô ta rõ ràng không để lời tôi vào tai, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng và hả hê. "Đến lúc tôi và Tinh Nghiên kết hôn, nhất định sẽ mời cô đến uống rượu mừng nhé."
Tôi không đáp, nhưng Lâm Mai phía sau tức giận phun một tiếng "khinh!" đầy khinh bỉ.
Lục Tinh Nghiêu sẽ không cưới cô ta đâu.
Anh ta không muốn ly hôn, còn vụ ầm ĩ hôm nay rõ ràng là ý của Hình Châu Châu.
Dù làm ra vẻ kiên quyết, nhưng thực ra chỉ là để dọa người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-cho-ti-u-tam&chuong=7]


Nếu Lục Tinh Nghiêu thật sự hứa hẹn với cô ta, cô ta đã không phải vội vàng tới đây khóc lóc khi còn chưa hết tháng cữ.
Là một người tham lợi, giờ đây Hình Châu Châu đã không còn giá trị gì với Lục Tinh Nghiêu nữa. Chính cô ta cũng hiểu điều đó, nên đành liều lĩnh đánh cược một lần cuối.
Đáng tiếc là Lục Tinh Nghiêu vẫn không muốn ly hôn, điều này khiến tôi thực sự cảm thấy phiền lòng.
Phần 4
Một năm sau, tôi mới gặp lại Lục Tinh Nghiêu. Lúc đó, anh ta đang ở bệnh viện cùng sản phụ, là người nhà đi chăm sóc.
Thật trùng hợp, tôi cũng đang ở trong ca trực.
“Song sinh à, chúc mừng anh.”
Tôi mỉm cười chúc mừng Lục Tinh Nghiêu, niềm vui trên gương mặt anh ta đột nhiên đông cứng lại.
“Chỉ là, khi nào rảnh, chúng ta hãy đi nhận giấy ly hôn nhé.”
“Anh đã có ba đứa con, đủ cả trai lẫn gái, tiếp tục trì hoãn cũng không ổn.”
Lục Tinh Nghiêu bế đứa trẻ trong tay giao cho bảo mẫu rồi bước theo tôi vào văn phòng.
“Em biết rõ, anh có đứa trẻ này là vì tương lai của chúng ta. Sao em lại phải nói những lời cay nghiệt như vậy?”
“Anh biết em cảm thấy không dễ chịu, nhưng mọi thứ sắp hoàn thành rồi. Khi anh thâu tóm được tập đoàn nhà họ Lục, em nhất định sẽ hiểu lòng anh.”
Gương mặt Lục Tinh Nghiêu đầy vẻ chắc chắn.
Đúng là đồ điên.
Lần này tiểu tam không còn tới ép buộc tôi nữa, nhưng mẹ chồng tôi lại không ngồi yên được.
Thực ra mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng tôi cũng không tệ, ngay cả khi tôi không thể sinh con do tai nạn cứu Lục Tinh Nghiêu, bà ta cũng chưa từng nói lời nặng nề, ngược lại còn khuyên tôi buông bỏ.
Thì ra, mẹ chồng không phải không muốn cháu, mà là bà ta cảm thấy rồi sẽ có người phụ nữ khác sinh cháu cho mình, nên việc một chính thất như tôi có sinh được con hay không cũng không còn quan trọng.
Bà mẹ chồng tôi, một kẻ vẫn luôn khao khát trở thành chính thất, thậm chí còn thấy đồng cảm với tiểu tam hơn cả chính thất tôi đây.
Mẹ của Lục Tinh Nghiêu xuất hiện trong phòng bệnh, trên tay bà ta là một bát canh gà, bà ta làm vậy vừa để thăm hai đứa cháu nội lớn, vừa để tỏ rõ thái độ của mình.
Khi Hình Châu Châu sinh con gái, cô ta không hề có đãi ngộ này.
“Chi Chi, từ khi con vào cửa nhà này, mẹ đã cực kỳ hài lòng về con.”
Mẹ của Lục Tinh Nghiêu cười nói, nhưng tôi đã đoán được mục đích của bà nta ên chỉ gật đầu nhẹ, không đáp.
“Nhưng Tinh Nghiêu dù gì cũng là người nhà họ Lục, gánh vác trọng trách nối dõi tông đường, nó cũng đành bất đắc dĩ.”
Giọng bà ta chuyển thành nghiêm túc, đôi môi mím lại.

Bình Luận

0 Thảo luận