Tôi vừa kết thúc chuyến công tác sớm hơn dự kiến, còn chưa kịp về nhà thì đã bị triệu tập khẩn cấp về bệnh viện.
“Bác sĩ Hạ, sản phụ mang thai 31 tuần, hiện đã vỡ ối, cơn co tử cung rõ ràng…”
Vừa nghe y tá tường thuật tình hình, tôi vừa nhanh chóng thay đồ, rửa tay và khử trùng.
Trong phòng chờ sinh, một người phụ nữ trẻ đau đớn túm lấy tay người đàn ông, vừa khóc vừa rên rỉ.
“Anh ơi, em đau lắm… Em sắp đau đến chết mất rồi!”
Người đàn ông xót xa an ủi cô ta không ngừng, nhẹ nhàng hôn từng cái lên tay cô.
Cảnh tượng này thật sự cảm động… nếu người đàn ông đó không phải là chồng của tôi.
…..
Tim tôi đập thình thịch, cảnh tượng trước mắt liên tục va đập vào trí óc, làm tôi choáng váng. Tôi cố gắng hít thở sâu, dồn hết sức kìm nén cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng.
“Chuyển sản phụ vào phòng sinh, người nhà ra ngoài hết!”
Nghe tôi nói, y tá nhanh chóng tiến đến và yêu cầu người nhà ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-cho-ti-u-tam&chuong=1]
Tôi quay lưng lại, gắng gượng nuốt ngược nước mắt.
Lục Tinh Nghiêu hoàn toàn không nhận ra tôi, thậm chí anh ta cũng chẳng nhận ra giọng nói của tôi, toàn tâm toàn ý chỉ quan tâm đến người phụ nữ trước mặt.
“Vợ ơi, em cố lên nhé, chồng sẽ đợi ngoài kia!”
“Anh tin em và con! Yêu em nhiều!”
Những lời Lục Tinh Nghiêu lớn tiếng nói, cùng với những tiếng "chồng", "vợ" vang lên, cứ như từng mũi dao đâm vào ngực tôi, đau đến tê tái.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, anh ta lại gọi một người phụ nữ khác là vợ ngay trước mặt tôi như thế.
Cô đỡ đẻ Lâm Mai khiếp sợ nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Lục Tinh Nghiêu, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng và không tin nổi.
Tôi nhẹ lắc đầu với cô ấy, sau đó quay người bước vào phòng sinh.
Dù rất muốn xông đến và xé nát hai kẻ khốn nạn này, nhưng tôi không thể làm vậy.
Tôi là bác sĩ, đạo đức nghề nghiệp không cho phép tôi bỏ mặc họ vào lúc này. Họ có thể không có giới hạn, nhưng tôi thì có.
“Nào, nghe theo chỉ dẫn của tôi nhé, nằm xuống, hai tay ôm gối, hít thở sâu.”
“Khi nào tôi bảo rặn thì giữ hơi mà rặn, khi nào bảo thả lỏng thì thả lỏng, hiểu không?”
Tôi cố gắng giữ giọng bình ổn, không để bất kỳ cảm xúc cá nhân nào lộ ra.
“A! Đau quá! Có nhanh lên được không!”
“Tôi muốn gặp chồng! Gọi chồng tôi vào đây!”
“Tôi sắp đau chết mất rồi! Aaaaa!”
Người phụ nữ hoàn toàn không nghe lời chúng tôi, cứ la hét mãi không thôi, bất chấp việc Lâm Mai đã nhắc rằng việc này sẽ làm cô ấy mất sức, gây bất lợi cho quá trình sinh nở.
Sự không hợp tác của cô ta kéo dài thời gian sinh, cho đến khi Lâm Mai cảnh báo rằng nếu tiếp tục như vậy, đứa bé có thể thiếu oxy và gặp nguy hiểm, cô ta mới chịu ngừng kêu la.
Cuối cùng, đứa trẻ cũng chào đời, tiếng khóc yếu ớt nhưng lại như tiếng sấm vang lên bên tai tôi.
Chồng tôi đã có con rồi, nhưng mẹ của đứa trẻ ấy lại không phải là tôi.
“Là trai hay gái?”
Người phụ nữ quên cả cơn đau, ngay lập tức nhìn về phía đứa trẻ đầy máu, trong mắt tràn đầy hy vọng.
“Là con gái. Chị nhìn xem. Đứa bé sinh non nên cần được chuyển gấp đến khoa sơ sinh.”
Nữ hộ sinh bế đứa bé qua, nhưng người phụ nữ kia không hề muốn bế con, cô ta lẩm bẩm:
“Sao lại là con gái… Sao lại… chắc chắn là nhầm rồi…”
Lâm Mai nhíu mày, hơi khó chịu: “Thời buổi nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ. Không nhầm đâu, trong phòng sinh này chỉ có mỗi chị là sản phụ thôi.”
“Không! Tôi muốn gặp chồng! Không được!”
Người phụ nữ kích động, bị Lâm Mai và y tá nhỏ giữ chặt lại.
“Nhau thai vẫn chưa ra, vết thương cũng chưa khâu, chị chưa thể cử động được đâu.”
Hai mươi phút sau, tôi đưa tay vào để từ từ bóc tách nhau thai ra.
Nếu như sinh con đã là một cơn đau tột cùng, thì việc bóc tách nhau thai bằng tay lại giống như một cực hình.
Người phụ nữ không còn nghĩ đến việc gọi chồng nữa, tiếng hét đau đớn của cô ta vang vọng khắp phòng sinh.
Khi tôi lấy được nhau thai còn đẫm máu ra ngoài, cô ta đã hoàn toàn kiệt sức, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, không thể hét nổi nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận