Ngày hôm sau khi đi làm, tôi nghe nói Hình Châu Châu đã làm xong thủ tục xuất viện và rời đi, kể cả đứa trẻ sinh non cũng đã chuyển viện. Mọi thứ đều bình yên đến mức như chưa từng xảy ra. Chỉ có điều, Lục Tinh Nghiêu mỗi ngày vẫn đứng chờ tôi dưới lầu bệnh viện.
"Vợ à, anh đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi, em về đi được không?"
"Nếu em không thoải mái, thì mình bán căn nhà đó đi, em thích ở đâu, chúng ta sẽ mua lại ở đó."
"Anh đã đuổi Hình Châu Châu đi rồi, đứa trẻ đó anh cũng không cần, chỉ cần em quay về thôi."
Một câu “không cần nữa” nhẹ bẫng của anh ta lại quyết định cả tương lai của đứa trẻ, như thể đó chỉ là một món đồ mua về mà khi không thích nữa thì có thể dễ dàng vứt bỏ.
"Lục Tinh Nghiêu, anh biết loại người nào mà một bác sĩ sản phụ tôi đây ghét nhất không?"
"Chính là những người vô trách nhiệm như anh, những kẻ không xứng đáng làm cha làm mẹ!"
Giọng tôi trở nên sắc nhọn vì cơn giận, lần đầu tiên trong tám năm quen biết, tôi đối xử với anh ta như thế này.
Lục Tinh Nghiêu đứng bối rối tại chỗ, muốn đưa tay giữ lấy tôi, nhưng lại rụt về khi thấy ánh mắt đầy chán ghét của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-cho-ti-u-tam&chuong=6]
Anh ta không hiểu rằng, đối với một bác sĩ sản khoa, điều khiến tôi căm ghét nhất chính là những người bỏ rơi con cái mình.
Có quá nhiều người khao khát có một đứa con, trải qua biết bao đau đớn vẫn không thể toại nguyện. Nhưng cũng có những người may mắn có được lại chẳng hề bận tâm mà bỏ thai, vứt bỏ đứa trẻ.
Tôi thà thực hiện trăm ca đỡ đẻ còn hơn phải làm một ca phá thai, vì chính tay hủy đi một sinh linh vô tội khiến tôi thấy tội lỗi vô cùng.
Dù cho khi đỡ đẻ cho Hình Châu Châu, tôi cũng không cảm thấy tức giận như lúc này.
"Tôi sẽ không trở về nữa."
Nhưng Lục Tinh Nghiêu vẫn không chấp nhận.
"Đó là nhà của chúng ta, em không nhớ sao? Chính tay chúng ta cùng nhau từng chút một tạo dựng nên ngôi nhà đó, em lại bỏ được sao?"
Đúng vậy, đó là ngôi nhà tôi tự tay tạo dựng.
Ngày đó, Lục Tinh Nghiêu đã lén dùng toàn bộ tiền tiết kiệm mua căn nhà ấy, anh ta cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà quỳ xuống cầu hôn tôi, đôi mắt ánh lên niềm xúc động và hy vọng cho tương lai.
Chúng tôi cùng nhau đi khắp các cửa hàng nội thất, trang trí ngôi nhà thành nơi trong mơ của hai đứa, đến cả từng món đồ trang trí nhỏ đều chứa đựng kỷ niệm của tôi và Lục Tinh Nghiêu. Anh ta hơn ai hết hiểu tôi trân trọng ngôi nhà đó thế nào, và đó mới là điều khiến tôi càng đau lòng hơn.
"Đó không còn là nhà của tôi nữa rồi."
"Ngay khoảnh khắc anh cùng Hình Châu Châu chuyển vào ở, ngay khi hai người ngủ trên giường cưới của chúng ta, nơi đó đã không còn là nhà của tôi."
Sự cương quyết trong mắt tôi khiến Lục Tinh Nghiêu hoàn toàn hoảng loạn.
"Không phải vậy mà."
"Là cô ta dùng đứa trẻ uy hiếp anh, mỗi ngày gây rối, nên anh mới đồng ý cho cô ta tạm ở. Anh tưởng rằng…"
Tôi cười nhạt, nói tiếp thay anh ta.
"Anh tưởng chỉ cần tôi không có ở đó, chỉ cần tôi không phát hiện, chỉ cần ngày trước khi tôi trở về mọi thứ được dọn lại như cũ, thì mọi chuyện có thể coi như chưa từng xảy ra, anh sẽ được hưởng cả hai, phải không?"
"Gương vỡ khó lành, mong anh tự trọng, đừng làm phiền tôi nữa."
Nỗi đau kéo dài không bằng cơn đau ngắn ngủi, kéo dài chỉ càng khiến vết thương mãi mãi không lành.
Phần 3
Sau lần đó, Lục Tinh Nghiêu không đến nữa.
Tôi vừa thở phào thì "tiểu tam" lại tìm tới tận nơi.
Hình Châu Châu dù vẫn còn trong tháng cữ, đã một thân một mình xông đến bệnh viện.
Vừa thấy tôi, cô ta liền kích động lao tới, may mà cô y tá bên cạnh nhanh tay giữ lại.
"Bác sĩ Hạ, tôi cầu xin cô, đứa bé thật sự không thể thiếu cha, xin cô hãy cho mẹ con tôi một con đường sống!"
Hình Châu Châu vừa khóc vừa nói, trông cô ta gầy yếu và đáng thương vô cùng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận