Ngày hôm sau, tôi lái xe đến biệt thự của Lâm Uyển.
Tay cầm cây gậy bóng chày, tôi đập nát tất cả những gì có thể.
Lâm Uyển hét lên, trốn sau lưng người giúp việc, đe dọa tôi sẽ gọi cảnh sát.
“Gọi đi! Gọi xong tôi sẽ tung mọi chuyện xấu xa của bà và con trai bà lên mạng, rồi tiện thể kéo một băng rôn trước cổng tập đoàn nhà họ Lục luôn. Để tôi xem xem, khi chuyện này ầm ĩ lên, bà và Lục Tinh Nghiêu còn mặt mũi nào để vào tập đoàn không?”
Lâm Uyển tái mét mặt, môi run lên, chỉ tay vào tôi lắp bắp mà không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Lâm Uyển, nếu bà dám động vào cha mẹ tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ liều cả mạng này để đưa bà và Lục Tinh Nghiêu xuống địa ngục!”
Rời khỏi biệt thự, tôi lái xe thẳng đến ngôi nhà mà tôi và Lục Tinh Nghiêu từng ở. Anh ta vẫn chưa đổi mật mã, tôi lại lần nữa đập tan tất cả mọi thứ trong nhà, dùng sơn đỏ viết lên cánh cửa lớn dòng chữ "Tra nam tiểu tam chết không toàn thây."
Làm xong mọi thứ, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng nguôi ngoai đôi chút. Tôi ngồi bệt xuống đất, kiệt sức.
“Ồ, cô Hạ nóng tính thật đấy.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau. Lục Hoắc Đình thong dong đứng đó xem kịch hay.
Anh ấy cười gian, rồi bước đến gần tôi: “Có muốn hợp tác không?”
Tôi không suy nghĩ nhiều, gật đầu ngay: “Được, nhưng tôi có một điều kiện.”
Phần 7
Một tháng sau, tôi và Lục Hoắc Đình tổ chức hôn lễ ở kinh thành.
Lục Chấn Phong có phần ngạc nhiên trước quyết định cưới tôi của anh ấy, dù sao tôi cũng là vợ cũ của Lục Tinh Nghiêu, nghe ra không mấy hay ho.
Thế nhưng, Lục Hoắc Đình lại không ngần ngại mà nói thẳng với ông ấy: nếu không đồng ý, anh ấy sẽ không bao giờ kết hôn nữa.
Lục Chấn Phong đành ôm ngực, trầm ngâm hồi lâu rồi cuối cùng cũng gật đầu. Ông chỉ nói với anh một câu đầy ý nghĩa: “Bố biết con oán bố vì chuyện của mẹ con, nhưng năm xưa bố không hề cố ý phản bội. Nếu có thể, bố không mong gì hơn ngoài việc nửa đời còn lại của con được hạnh phúc.”
Lục Hoắc Đình siết chặt tay tôi, đôi mắt ánh lên một tầng ẩm ướt.
Vào ngày cưới, Lục Tinh Nghiêu và Lâm Uyển cũng đến, nhưng họ không có thiệp mời nên chẳng thể bước vào khách sạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-cho-ti-u-tam&chuong=10]
Đến tận khi tiệc cưới kết thúc, Lục Tinh Nghiêu chặn tôi ở cửa, trên gương mặt đượm vẻ u sầu, anh ta hỏi tôi vì sao, cứ như tôi mới là người phản bội.
“Tại sao ư? Anh không phải từng nói rằng muốn trở thành người thừa kế nhà họ Lục để tôi được sống sung túc sao?”
“Thật ra, cũng không cần phiền đến vậy, bây giờ tôi chính là phu nhân của thái tử gia nhà họ Lục rồi.”
“Còn anh, đứa con hoang cùng bà mẹ tiểu tam của anh, cứ tiếp tục sống lén lút trong xó xỉnh mà thôi.”
Những gì anh càng khao khát, tôi sẽ càng muốn hủy diệt nó.
Hai tháng sau khi kết hôn, Lục Hoắc Đình mời một nhóm chuyên gia phụ sản hàng đầu thế giới đến để khám cho tôi.
Là một bác sĩ phụ sản, tôi hào hứng đến nỗi suốt đêm không chợp mắt.
Dù không hy vọng được chữa trị, nhưng có thể trao đổi học hỏi trực tiếp với các chuyên gia trong và ngoài nước là điều mà tôi hằng mơ ước.
Nửa năm sau, nhà họ Lục công bố tin tức tôi đã mang thai.
Lục Tinh Nghiêu và Lâm Uyển mấy lần dẫn cặp song sinh của họ đến tìm, nhưng đều bị bảo vệ chặn lại từ ngoài cổng.
Lục Chấn Phong thậm chí còn không thèm gặp bọn họ.
Nghe tin tôi mang thai, hai con người kia liền mất bình tĩnh, nhảy ngược lên vì tức giận, cuối cùng bị Lục Chấn Phong cảnh cáo thẳng thừng.
Vài tháng sau, tôi hạ sinh một bé trai.
Trong tiệc đầy tháng của con, Lục Chấn Phong chính thức giao lại nhà họ Lục cho Lục Hoắc Đình, còn mình thì lui về hậu trường an hưởng tuổi già.
Sau hơn một năm bước chân vào nhà này, tôi cũng đã nhìn ra được rằng, Lục Chấn Phong vẫn còn tình cảm với người vợ đầu tiên.
Việc ông không giao tập đoàn cho Lục Hoắc Đình là vì sợ anh vì hận thù mà mang nhà họ Lục đồng quy vu tận. Giờ đây, khi anh đã lập gia đình, có con, tính cách ngày càng chững chạc và điềm đạm, Lục Chấn Phong cũng an tâm lui về nghỉ ngơi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận