Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHI TRUYỆN NGÔN TÌNH NGỌT NGÀO BIẾN THÀNH TIỂU THUYẾT KINH DỊ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-09 17:51:26
Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút lý trí trở lại cho tôi.

Tôi nhìn anh.

"Sao anh biết em gặp nguy hiểm?"

Anh định nói gì đó.

Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị tiếng bước chân nặng nề bên ngoài ngắt lời.

Ba tôi đã lên lầu!

Miệng ông ta ngân nga điệu nhạc, đá văng một cánh cửa phòng.

Nghe tiếng động, có vẻ là phòng ngủ của tôi...

Quý Trì An kéo tôi ra bên cửa sổ, ánh mắt có chút gấp gáp.

"Không còn thời gian nữa, thoát khỏi đây rồi nói sau, anh nhảy xuống trước rồi đỡ em."

Anh dường như nhận ra sự lo lắng của tôi, nắm chặt tay tôi.

"Đừng sợ, tin anh."

Nói xong anh duỗi đôi chân dài của mình, nhảy xuống từ cửa sổ.

Tôi vội vàng chạy lại, thấy anh đáp đất an toàn liền thở phào.

Tôi nghĩ bụng không hổ danh là nam chính, nhảy từ tầng hai xuống mà không hề hấn gì.

Quý Trì An phủi phủi lá cây trên người.

Dang rộng vòng tay về phía tôi, hạ giọng nói.

"Mạn Mạn, nhảy xuống đi, đừng sợ."

Tôi cắn môi, nghe tiếng hát càng lúc càng gần.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhảy về phía Quý Trì An.

Tôi và Quý Trì An lăn vào bụi cỏ.

Cơ thể anh nóng đến mức khiến tôi run rẩy, đến nỗi chân tôi bị cành cây cào xước lúc nào mà không biết.

"Sao lại bị thương rồi?"

Quý Trì An vội vàng bế tôi đến chỗ khuất tầm nhìn từ cửa sổ.

Anh xé dải áo sơ mi để băng bó cho tôi.

Lông mi anh thật dài, những sợi tơ trên mặt anh dưới ánh trăng như được phủ một lớp bạc.

Hoàn hồn lại, tôi vội lắc lắc đầu.

Thịnh Mạn Mạn! Phải cố gắng lên một chút.

Quý Trì An ngẩng đầu lên, mỉm cười xoa xoa đầu tôi.

"Xong rồi, đi thôi, ba em đuổi không kịp đâu."

08

Quý Trì An đưa tôi lên xe.

Tôi nhớ trong bình luận đã spoil rằng Quý Trì An hiện đang là sinh viên năm ba, là đàn anh của tôi.

Nghĩ đến việc mình còn chưa có bằng lái xe, tôi đỏ mặt.

"Đi thôi, anh sẽ bảo vệ em."

Tôi lén chạm vào hơi ấm còn sót lại của Quý Trì An trên dây an toàn.

Đỏ mặt gật đầu.

Có điều gì đó trong lòng đang dần nảy mầm.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khi-truy-n-ng-n-t-nh-ng-t-ng-o-bi-n-th-nh-ti-u-thuy-t-kinh-d&chuong=5]


Nghĩ bụng đúng là tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào, nam nữ chính thật ngọt ngào.

"Thịnh Mạn Mạn! Con về đây ngay!"

"Ba là ba của con mà!"

"Ba chỉ đùa với con thôi!"

Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, ba tôi cầm rìu đuổi theo chúng tôi.

Cuối cùng không đuổi kịp, ông ta đứng tại cổng chính, nhìn chằm chằm vào tôi.

Nở một nụ cười quái dị.

Trong gương chiếu hậu, khóe miệng ông ta mấp máy.

Tôi đã nhìn rõ, ông ta nói.

"Con trốn không thoát đâu."

Tim tôi hơi thắt lại, Quý Trì An liếc nhìn tôi.

Mở cửa sổ xe.

"Đừng sợ, anh sẽ không để họ làm hại em đâu."

Làn gió mát lạnh xua tan sự bồn chồn trong lòng tôi.

Phải rồi, Quý Trì An sao lại biết tôi gặp nguy hiểm.

Anh biết được bao nhiêu về chuyện này?

Mặc dù trái tim tôi đang điên cuồng thét gào.

Bảo tôi tin anh, kể hết mọi chuyện cho anh.

Nhưng lý trí đã kéo tôi lại, không thể nói hết được.

Vì vậy tôi thử dò hỏi.

"Quý Trì An, sao anh biết em gặp nguy hiểm vậy, chúng ta trước đây chưa từng gặp nhau, cũng không quen biết."

Anh nhìn tôi, trong đáy mắt chứa đựng sự dịu dàng có thể làm tan chảy bất cứ ai.

"Mạn Mạn, em muốn biết gì anh đều sẽ nói cho em."

Cùng với gió đêm, Quý Trì An kể cho tôi nghe lý do.

Anh nói một tháng trước anh bắt đầu có một giấc mơ.

Trong mơ anh và tôi đã trải qua một cuộc đời hạnh phúc tươi đẹp.

Trong mơ anh sẽ gặp tôi vào mùa khai giảng một tháng sau.

Nhưng một tuần trước giấc mơ bắt đầu thay đổi, không còn là giấc mơ màu hồng nữa.

Mà là màu đỏ của máu, trong mơ tôi bị người nhà săn đuổi.

Bị họ phân thây thành từng mảnh một.

Mỗi lần tỉnh dậy, tim anh đau đớn như bị cắt ra từng mảnh.

Cho đến hôm qua, anh đã quyết định, đi tìm tôi, đi cứu tôi.

Không ngờ đường đến nhà tôi giống hệt trong mơ.

Cả biệt thự nhà tôi cũng giống hệt trong giấc mơ của anh.

Nói đến đây, Quý Trì An sờ vào trái tim mình.

"Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp em, trái tim anh đã bắt đầu đập loạn nhịp không thể kiểm soát được."

"Từ cái nhìn đó, anh đã biết, em chính là định mệnh của anh."

Sau đó Quý Trì An nắm lấy tay tôi.

"Còn em thì sao, Mạn Mạn, em biết được bao nhiêu?"

Tôi cười đáp: "Giống như anh vậy, em cũng bắt đầu mơ thấy từ mấy ngày nay."

"Mơ thấy mình bị ba mẹ săn đuổi."

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận