06
Tôi lăn lộn chạy vào phòng ngủ của ba mẹ.
Chân tôi run rẩy không còn sức lực.
Nếu ông ta vào nhà, chắc chắn phòng ngủ của tôi sẽ là nơi đầu tiên ông ta ghé thăm.
Tôi che chặt miệng, hy vọng ông ta không mở được cửa và sẽ rời đi.
Nhưng trời lại không chiều lòng tôi.
Một tiếng "cách" khẽ vang lên khi cửa mở, trong căn nhà tĩnh mịch, âm thanh đó nghe thật chói tai.
"Mạn Mạn~ Ba đến tìm con đây~"
Tim tôi thắt lại, nghĩ rằng phòng ngủ vẫn quá nguy hiểm.
Tôi rón rén chạy vào phòng để đồ ở tầng hai.
"Mạn Mạn, ra đây nào, là ba đây, ba mang quà cho con này, xem có thích không?"
Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, ông ta cười lớn ở tầng dưới.
Còn ngân nga hát, trông có vẻ rất vui.
Giết tôi, sao lại vui vẻ đến thế?
Thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Làm sao một tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào lại biến thành truyện kinh dị thế này.
Những dòng bình luận trôi nhanh trên màn hình.
Khiến lòng tôi tạm thời thả lỏng một chút.
Đột nhiên, những dòng chữ bình luận như bị chập mạch.
Chớp nháy vài cái rồi biến mất!
Chết tiệt!
Tôi đập mạnh vào đầu mình vài cái.
Vô ích! Hoàn toàn vô ích!
Những dòng bình luận... hoàn toàn biến mất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khi-truy-n-ng-n-t-nh-ng-t-ng-o-bi-n-th-nh-ti-u-thuy-t-kinh-d&chuong=4]
Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra trong hơn mười năm!
Nỗi sợ hãi to lớn như màn sương đen ập đến với tôi.
Tôi thật sự không nhịn được, co ro trong góc và nức nở.
Tại sao?! Tại sao tôi lại gặp phải chuyện như thế này!
Không phải đã nói là nữ chính của tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào sao?!
Và những dòng bình luận đã đồng hành cùng tôi nhiều năm cũng đột nhiên biến mất!
Tôi đáng chết đến thế ư?!
Sau khi xả hết cảm xúc ra, tôi lau nước mắt và đứng dậy.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để thoát ra ngoài.
Tôi đi đến cửa sổ phòng để đồ, nhìn xuống bụi hoa bên dưới.
Tầng hai, chắc có thể nhảy được...
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Đợi thêm chút nữa, đợi khi ông ta lên tầng hai rồi mới nhảy xuống.
Phòng để đồ ở tận trong cùng tầng hai, ông ta chắc sẽ tìm từ ngoài vào trong.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được hơi thở nhẹ phía sau lưng.
Trong tích tắc, lông tơ tôi dựng đứng, da đầu tê dại.
Tôi nắm chặt con dao găm trong tay, đè nén cánh tay phải đang run rẩy, dùng sức đâm về phía sau.
07
Cánh tay tôi bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Khi nhìn rõ người trước mắt, đồng tử tôi giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.
Không phải ba tôi, mà là một chàng trai cao ráo.
Anh đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, rồi dẫn tôi vào góc phòng để đồ.
Tim tôi bất giác đập thình thịch, như chú nai con đang nhảy nhót.
Ngay cả trong căn phòng tối om, khi có anh ở đây, dường như tất cả đều ngập tràn bong bóng màu hồng.
Những lọn tóc mai của anh khẽ lay động trong gió, như thể đang lay động trong tim tôi.
Tôi dường như đã biết anh là ai rồi, nam chính trong truyện - Quý Trì An.
Tôi cúi đầu, thấy hơi buồn cười.
Trước đây những dòng bình luận vẫn hay nói, chỉ cần tôi nhìn thấy nam chính lần đầu, tôi sẽ biết ngay đó là nam chính.
Lúc đó tôi còn nghĩ họ quá phóng đại.
Tôi đâu có quen anh, làm sao biết được anh là nam chính.
Huống chi trong tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào, những nam phụ cũng đều là mỹ nam hiếm có.
Làm sao có thể nhận ra chính xác nam chính chứ?
Bây giờ tôi đã hiểu, chỉ một ánh nhìn, tôi đã biết, chúng tôi đã được định mệnh gắn kết chặt chẽ với nhau.
Nữ chính yêu nam chính là định mệnh.
Nếu tôi đúng là nữ chính, thì Quý Trì An chắc chắn cũng đúng là nam chính.
Trong không gian chật hẹp, hơi thở của cả hai chúng tôi dần dần gấp gáp hơn vì nhiệt độ tăng lên.
Cuối cùng, Quý Trì An là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí có phần mập mờ.
"Thịnh Mạn Mạn, anh là Quý Trì An, anh đến để cứu em."
Khi anh nói những lời này, tôi thấy trong mắt anh có những vì sao lấp lánh khiến tôi ngẩn ngơ.
Sau đó tôi hơi bực bội cúi đầu xuống.
Cái tình tiết chết tiệt này, Thịnh Mạn Mạn có phải chưa từng thấy mỹ nam nào đâu.
Sao cứ gặp anh là như mất hết lý trí vậy, động một tí là đỏ mặt tim đập nhanh.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận