01
Năm tôi năm tuổi, tôi bị một trận sốt cao.
Sau khi tỉnh lại, tôi có thể nhìn thấy những dòng chữ kỳ quái lơ lửng trước mắt.
Trải qua nhiều lần kiểm chứng, tôi tin chắc chỉ có mình tôi là có thể nhìn thấy được chúng.
Tôi nài nỉ ba mẹ đưa tôi đến bệnh viện để làm kiểm tra tổng quát.
Nhưng chẳng có vấn đề gì cả.
Tôi chỉ nghĩ là do sốt cao làm đầu óc mình bị ảnh hưởng và chưa bao giờ coi những dòng chữ lơ lửng trước mắt là chuyện gì to tát.
Mãi đến năm lớp 1, mẹ tôi đặt hai chiếc váy lên giường.
Một chiếc màu hồng, một chiếc màu xanh.
Những dòng chữ trước mắt bảo tôi chọn chiếc màu hồng, vì cô giáo chủ nhiệm thích màu hồng.
Chọn màu hồng sẽ được khen và được thưởng hoa điểm mười.
Nhưng tôi nào quan tâm cô giáo thích màu gì.
Vì vậy, tôi cầm chiếc váy màu xanh định đi thay.
Những dòng chữ trước mắt lại thay đổi.
Nó nói rằng tôi vẫn sẽ làm theo cốt truyện mà mặc chiếc váy màu xanh.
Bởi vì trong lớp có một đại tiểu thư cũng mặc váy màu xanh.
Cô ấy rất ghét người khác mặc váy giống mình.
Vì vậy sau khi tan học, cô ấy sẽ tìm tôi gây sự.
Nhưng không sao, sẽ có "hoàng tử" đến cứu tôi.
Theo cách gọi của họ, đó là nam phụ.
Cũng vào ngày hôm đó, tôi đã bước vào trái tim của nam phụ, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng anh ta.
Tôi thấy thú vị nên muốn kiểm chứng thử.
Không ngờ mọi chuyện diễn ra đúng như những dòng chữ đó.
Thật sự rất thú vị.
Từ ngày hôm đó trở đi, tôi bắt đầu chú ý đến những dòng chữ này.
Tôi biết được rằng thế giới mình đang sống là một thế giới hư cấu.
Tôi là nữ chính trong một bộ tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào, ngọt đến sâu răng.
Là bạch nguyệt quang mà nam chính, nam phụ cho đến nam phụ thứ N đều không thể nào quên.
Cũng nhờ những dòng chữ này mà tôi đã nhận ra từng người một trong số họ suốt trong những năm tiểu học và trung học.
Ngoại trừ nam chính.
Theo như những dòng chữ đó, nam chính sẽ xuất hiện vào thời đại học của tôi.
Và khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau, chúng tôi sẽ bị định mệnh ràng buộc.
Linh hồn của chúng tôi sẽ gắn chặt với nhau, là tri kỷ cả đời.
Không có ngược tâm, chỉ có ngọt ngào đến phát ngấy.
Thấy những dòng chữ đó nói như vậy, tôi cũng có chút mong chờ.
Một cuộc sống tương lai chỉ có ngọt ngào, không có đắng cay.
Theo như cốt truyện, chỉ còn một tháng nữa là tôi sẽ gặp nam chính ở trường đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khi-truy-n-ng-n-t-nh-ng-t-ng-o-bi-n-th-nh-ti-u-thuy-t-kinh-d&chuong=1]
Nhưng thật kỳ lạ, từ sáng nay, những dòng chữ đó đã thay đổi.
Không còn là những lời khen ngợi hay những câu nói âu yếm mỗi ngày nữa.
Cũng không còn là những dòng chữ nói nam nào đó lại đến tỏ tình.
Mà là những câu kỳ quái.
[Phải làm sao bây giờ, Mạn Mạn hôm nay tròn mười tám tuổi rồi.]
[Mong cô ấy có thể XXXXX.]
[Đúng vậy, dù sao cũng là cô gái mà chúng ta đã chứng kiến từ nhỏ tới lớn.]
[Không muốn cô ấy xảy ra chuyện…]
Tất cả đều là những tiếng thở dài và sự lo lắng.
Xảy ra chuyện gì sao?
Tôi không phải là nữ chính của một bộ tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào à?
Tại sao lại thở dài như vậy, hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì?
Và XXXXX đó là gì?
Mười mấy năm qua, tôi chưa từng nhìn thấy những từ ngữ kiểu đó.
Rõ ràng là có ai đó đang cố tình che giấu nội dung.
Tôi âm thầm cảnh giác nhưng mọi thứ hôm nay vẫn diễn ra như bình thường.
Bố mẹ tôi tất bật chuẩn bị lễ trưởng thành tuổi 18 cho tôi.
Các cô giúp việc cũng dọn dẹp biệt thự rất chu đáo.
Những dòng chữ đó cũng trở lại bình thường như mọi ngày.
02
Tiệc tối diễn ra suôn sẻ như thường lệ, sau khi màn biểu diễn kết thúc.
Mẹ và ba tôi mỉm cười rạng rỡ đẩy một chiếc bánh kem tiến lên phía trước.
"Chúc Mạn Mạn của mẹ sinh nhật vui vẻ! Ba mẹ mãi mãi yêu con."
Nói xong, mẹ cắt một miếng bánh nhỏ đưa đến bên miệng tôi.
"Mạn Mạn, ăn thử bánh mẹ tự tay làm nào."
Ngay lúc này, những dòng bình luận ấm áp đều biến mất.
Chỉ còn lại vài câu giống hệt nhau.
[Tuyệt đối đừng ăn bánh!!!]
[Trong bánh có XXXX!]
[Chạy mau!]
[Đừng ăn đừng ăn đừng ăn!!!!]
Tôi vô thức nuốt nước bọt, nhìn mẹ qua những dòng chữ đó.
Ánh mắt bà ta tha thiết, còn mang theo chút nóng bỏng.
Là sự nóng bỏng như đang nhìn con mồi vậy.
Mẹ khẽ nhếch môi, chậm rãi lên tiếng:
"Ăn đi, sao con không ăn?"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trán tôi đã đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi cố nắm chặt lòng bàn tay mình, để nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không biết từ lúc nào, nhạc trong bữa tiệc đã dừng lại.
Nhìn thoáng qua, những vị khách xung quanh dường như đều đang nhìn về phía tôi.
Ngay cả hai người đang quay lưng nói chuyện với nhau.
Tôi cũng có thể thấy họ nghiêng đầu, tròng mắt đen giờ đang ở khóe mắt.
Lúc này những bình luận vẫn đang trôi qua nhanh chóng.
Phải làm sao đây, tôi phải làm sao!
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận