Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHI TRUYỆN NGÔN TÌNH NGỌT NGÀO BIẾN THÀNH TIỂU THUYẾT KINH DỊ

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-09 17:53:24
Ba tôi quả nhiên là người ít nói nhưng độc ác, định thừa lúc tôi nói chuyện để đánh lén từ phía sau.

Nhưng mà, tôi đã sớm phát hiện ra ông ta rồi.

Ông ta vung gậy sắt đánh tới, tôi nghiêng người nhẹ nhàng tránh được.

Sau đó đá một cước vào đầu gối ông ta, khiến ông ta loạng choạng quỳ xuống.

"Nhanh lên bắt lấy cô ta! Sắp hết thời gian rồi!"

Mấy người mới chậm chạp phản ứng lại, nhặt vũ khí trong tầng hầm xông về phía tôi.

Ở trong truyện kinh dị mấy năm mà vẫn kém cỏi thế.

Chưa được mấy hiệp, mấy người đã bị tôi đánh ngã xuống đất.

Tôi ngân nga bài hát đứng dậy lấy dây thừng, chuẩn bị trói họ lại với nhau.

Đột nhiên Quý Trì An mạnh mẽ ôm chặt hai chân tôi, hét lớn về phía sau tôi.

"Duyệt Duyệt! Nhanh lên!"

Lâm Duyệt Duyệt nhíu chặt mày, cầm gậy sắt xông về phía tôi.

Bùi Cảnh Thần thừa cơ đè chặt lên người tôi.

"Thịnh Mạn Mạn! Hôm nay cô phải tiêu đời!"

Tôi thở dài.

Nhìn mấy luồng khí đen đột ngột bay ra từ vòng tay trái, vững vàng nắm lấy gậy sắt đang tấn công.

Kéo theo cả Lâm Duyệt Duyệt đang cầm gậy sắt văng vào tường.

Sau đó khí đen ngưng tụ thành hình người, đánh cho Quý Trì An và Bùi Cảnh Thần đang nằm dưới đất một trận.

Tiện tay trói mấy người đó thành bánh chưng ném xuống đất.

Anh xoa xoa mi tâm đi tới ôm lấy tôi.

"Mạn Mạn, sao vậy?"

16

Tôi dùng sức cắn một cái lên vai anh, mặc dù chẳng cắn được gì.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khi-truy-n-ng-n-t-nh-ng-t-ng-o-bi-n-th-nh-ti-u-thuy-t-kinh-d&chuong=10]


Khóe mắt hơi đỏ lên.

"Lục Từ Chu! Sao bây giờ anh mới chịu xuất hiện?!"

"Anh có biết em suýt chết rồi không?"

Bóng đen ôm chặt tôi vào lòng, đầu tựa vào hõm cổ tôi.

Giọng nói có chút ủy khuất.

"Xin lỗi Mạn Mạn, anh đến muộn rồi. Nếu em thật sự có chuyện gì, anh sẽ giết hết bọn này."

Nhìn Lục Từ Chu như vậy, tôi thở dài, tựa đầu vào ngực anh.

Không có tiếng tim đập...

Nhưng, sẽ sớm có thôi, tôi nhìn Quý Trì An cười ranh mãnh.

Mắt họ trợn tròn, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tôi bước lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ má Quý Trì An.

"Thế giới sụp đổ, các người tưởng chỉ có mình các người bị đưa đi thôi sao?"

"Đêm các người đi, tôi cũng bị đưa đi."

Nhưng nơi tôi đến là các phó bản vô hạn, nguy hiểm gấp vạn lần.

Tôi, một nữ chính tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào, để sống sót, đã phải tự ép mình thành nữ chính mạnh mẽ có thể đánh đấm.

Trong thời gian đó, tôi quen Lục Từ Chu.

Chúng tôi trở thành đồng đội, cùng vượt qua từng phó bản.

Chúng tôi yêu nhau.

Đáng tiếc, dù mạnh đến đâu, cũng không ai đảm bảo có thể sống sót trong phó bản.

Lục Từ Chu cũng vậy, vì cứu tôi mà anh chết trong phó bản.

Phó bản ác độc đó, cuối cùng chỉ cho phép một người sống sót.

Tôi dùng tất cả điểm tích lũy để giữ lại Lục Từ Chu.

Anh trở thành sương đen, ở bên cạnh tôi.

Cuối cùng, tôi đã đợi được cơ hội trở về, anh bám vào vòng tay của tôi cùng đến thế giới của tôi.

Đúng năm năm, cũng là ngày họ trở về.

Nhưng trong thế giới này, Lục Từ Chu bắt đầu ngủ say.

Dù thế nào, tôi cũng không đánh thức được anh.

Tôi đoán, có phải chỉ khi tôi gặp nguy hiểm, Lục Từ Chu mới tỉnh dậy.

Vì vậy khi phát hiện sự thay đổi của gia đình, tôi đã nghĩ ra một kế hoạch.

Ban đầu tôi chỉ muốn đánh thức Lục Từ Chu trong thời khắc nguy hiểm.

Không ngờ còn có bất ngờ ngoài ý muốn.

Hóa ra không chỉ ba mẹ tôi, mà cả Quý Trì An và Bùi Cảnh Thần đều muốn lấy mạng tôi.

Tôi thay đổi kế hoạch, muốn xem họ rốt cuộc muốn làm gì.

Đã thích chơi trò mèo vờn chuột thì tôi sẽ chơi với các người.

Vô tình, còn cho tôi biết cách để Lục Từ Chu có thể tỉnh dậy và ở lại mãi mãi.

Thật là... tuyệt quá!

Tôi cười nhìn họ.

"Thật sự cảm ơn các người, để tôi có thể ở bên Lục Từ Chu."

Tôi đi qua nắm lấy bàn tay được ngưng tụ từ sương đen của Lục Từ Chu.

"Từ Chu, cùng em tận hưởng thế giới tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào này nhé!"

"Mạn Mạn! Chúng ta là ba mẹ con! Con không thể đối xử với chúng ta như vậy!"

Ba mẹ?! Ba mẹ là người bỏ kim vào bánh sinh nhật của tôi.

Là người cầm rìu muốn chém tôi, chẳng phải muốn lấy mạng tôi sao?!

Thật là nực cười.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận