Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KHI TRUYỆN NGÔN TÌNH NGỌT NGÀO BIẾN THÀNH TIỂU THUYẾT KINH DỊ

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-09 17:50:23
04

Sáng hôm sau thức dậy, ba mẹ tôi đã ra ngoài.

Xuống lầu, thím Vương đã chuẩn bị xong bữa sáng.

"Đại tiểu thư, cơ thể của cô đã khỏe hơn chưa?"

Thím Vương lau tay bước ra từ nhà bếp.

"Phu nhân đã dặn, nếu cô còn không khỏe, sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô."

Tôi lắc đầu nói không sao, sự chú ý đều đổ dồn vào những bình luận.

Bình luận không có gì bất thường, chứng tỏ bữa sáng không có vấn đề gì.

Sau khi ăn sáng xong, nhân lúc thím Vương dọn dẹp vệ sinh, tôi lẻn ra chỗ đổ rác bên ngoài.

Tôi muốn kiểm tra chiếc bánh tối qua.

Các dì giúp việc trong nhà mỗi sáng sẽ đổ rác của ngày hôm trước vào đây.

Tôi đeo găng tay, bịt mũi lật tìm khắp nơi.

Nhanh chóng tìm thấy chiếc bánh đặt bên cạnh thùng rác, còn nguyên vẹn.

Tôi nhìn đôi găng tay bẩn thỉu, rồi lại nhìn chiếc bánh.

Thầm mắng mình thật là mù quáng.

Rõ ràng ở ngay bên cạnh thùng rác mà còn lật tìm khắp nơi.

Tôi nhặt một cành cây, khều bánh ra.

Phần nhân bánh cùng chất lỏng màu đỏ như máu chảy tràn ra.

Còn có mùi hôi thối...

Những thứ này là cái gì vậy!

Tôi bịt mũi, tiếp tục nhìn những thứ bên trong.

Tôi phát hiện bên trong bánh còn có rất nhiều kim thép nhọn.

Nếu tối qua tôi ăn một miệng, thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Tôi ném chiếc bánh đang rỉ chất lỏng màu đỏ sẫm vào thùng rác rồi quay về phòng.

Tôi nhốt mình trong phòng.

Không biết có bỏ trốn được không, để chứng thực suy nghĩ này.

Tôi lấy vali ra bắt đầu giả vờ thu dọn quần áo.

Miệng còn lẩm bẩm nhà quá kỳ lạ, tốt hơn hết là nên rời đi.

Nhìn thấy chữ trong bình luận, tôi nhếch môi cười, chiêu này quả nhiên có tác dụng.

[Ôi, Mạn Mạn định đi sao? Không thể đi được đâu!]

[XXXXXX.]

[Đúng vậy, nếu cô đi thì sẽ XXXXX.]

Lại là những ký tự mã hóa XX quen thuộc nhưng không sao.

Ít nhất tôi biết mình không thể đi.

Nếu đi sẽ có chuyện còn kinh khủng hơn tối qua xảy ra.

Vậy tôi phải làm sao?

Đang suy nghĩ, điện thoại để bên cạnh đổ chuông.

Là mẹ tôi gọi đến.

"Mạn Mạn dậy chưa? Cơ thể con đỡ hơn chưa?"

Trong điện thoại vẫn là giọng nói quen thuộc của mẹ trước đây.

Nhưng nghĩ đến cảnh bà ta nằm rạp dưới khe cửa theo dõi tối qua, tôi liền nổi da gà.

Cố gắng nói chuyện với bà ta một lúc rồi cúp máy.

Trước khi cúp máy, mẹ tôi nói tối nay phải đi dự tiệc.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khi-truy-n-ng-n-t-nh-ng-t-ng-o-bi-n-th-nh-ti-u-thuy-t-kinh-d&chuong=3]


Có thể sẽ về rất muộn, bảo tôi đừng đợi.

Thế này thật là tuyệt quá!

Ít nhất chứng tỏ rằng tối nay tôi sẽ an toàn.

Có lẽ vậy.

Tôi nhìn về phía bình luận, họ cũng không nói gì nhiều.

05

Buổi tối, đang xem tivi thì có tiếng gõ cửa.

"Có ai ở nhà không, đồ ăn của cô đến rồi."

Đồ ăn? Tôi không hề đặt gì cả.

Tôi nhìn vào camera theo dõi, người đó quả thật ăn mặc như shipper.

Trước đây thường xuyên xảy ra tình huống này.

Toàn là mấy nam phụ muốn lấy lòng tôi nên đặt đồ gửi đến.

Sau khi xác nhận qua camera đúng là shipper, tôi xuống lầu định mở cửa.

Ngay lúc này, những bình luận lại bắt đầu điên cuồng đổ dồn.

[Đừng mở cửa! Đừng mở cửa!]

[Tuyệt đối đừng mở, Mạn Mạn! Anh ta là XXX.]

[Mở cửa là xong đời, huhu, Mạn Mạn của tôi, hy vọng cô ấy thông minh một chút!]

Lúc này tay tôi đang đặt trên tay nắm cửa.

Thấy những lời này, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Tôi lảo đảo lùi lại vài bước, nhìn vào camera bên cửa.

Shipper cúi đầu, không nhìn rõ mặt.

Trong tay hắn cầm một cái hộp to, nhìn kỹ.

Hình như có gì đó đang nhỏ giọt ra từ cái hộp.

"Tí tách, tí tách..."

Nó như một cái búa sắt đập vào tim tôi.

Thấy không ai mở cửa, shipper bắt đầu đập cửa bình bịch.

"Mở cửa! Đồ ăn của cô đến rồi!"

Giọng hắn the thé, như thể đang nói giọng mũi vậy.

Có chút kỳ lạ nhưng cũng hơi quen.

Tôi lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát.

Nhưng bấm thế nào cũng chỉ có tiếng chuông báo máy bận.

Đúng là chết tiệt.

Nhưng cửa nhà tôi là cửa chống trộm, miễn là tôi không mở cửa.

Tôi không lo người ngoài có thể vào được.

Người đó im lặng rất lâu, đột nhiên cười hắt một tiếng.

Ngẩng đầu lên nhìn vào camera, nhe ra nụ cười quái dị.

Tôi vội vàng bịt miệng lùi lại vài bước, cắn chặt đầu lưỡi mới nén được tiếng thét suýt bật ra.

Bởi vì, shipper này...

Là ba tôi!

Ông ta vẫy vẫy chùm chìa khóa trong tay trước camera.

"Thịnh Mạn Mạn à, con vẫn không nghe lời, nếu ngoan ngoãn mở cửa thì đâu có nhiều chuyện thế này đâu, ha ha."

Thấy ông ta sắp dùng chìa khóa mở cửa, không biết từ đâu mà có dũng khí.

Tôi bước hai bước rồi khóa trái cửa một mạch.

Ba tôi thấy cửa không mở được, tức giận đập cửa.

"Mở cửa cho ba! Mở cửa!!!"

Rồi lập tức đổi giọng như bình thường.

"Mạn Mạn à, đừng giỡn nữa, ba chỉ đùa với con thôi, mở cửa đi."

"Ba thực sự rất mệt rồi, muốn đi ngủ, mở cửa đi, ba không trêu con nữa đâu."

Thấy tôi không phản ứng.

Mặt ba tôi méo xệch, thịt trên má còn run rẩy vì tức giận.

"Mở cửa! Mở cửa cho ba!"

Ông ta quá kích động, hộp trong tay rơi xuống đất.

Lăn ra một cái đầu người đẫm máu.

Đó là... đó là mặt nam phụ!

Tôi không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, chạy lên lầu.

Vì quá sợ hãi, toàn thân run rẩy không ngừng.

Thế giới này điên rồi! Điên thật rồi!

Đột nhiên, đèn trong cả căn nhà chớp nháy một cái rồi tắt ngúm.

Trước mắt tôi lập tức chìm vào bóng tối.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận