Chị gái tôi mặc bộ lễ phục lộng lẫy, tiếp đón khách khứa.
Tên khốn nạn kia thì ăn mặc bảnh bao, khoác vai chị tôi, chào hỏi mọi người.
Nhưng trong mắt anh ta lại lộ rõ vẻ đắc ý.
Cũng dễ hiểu thôi, hôm nay anh ta và chị họ Anh Anh chắc chắn sẽ có hành động.
Khách khứa lần lượt vào hội trường, người dẫn chương trình đang thao thao bất tuyệt trên sân khấu.
Không khí buổi tiệc đang được đẩy lên cao trào thì mọi người ở dưới bỗng nhiên nhìn vào điện thoại, bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Chuyện gì thế này?"
"Người trong ảnh là Sam Sam sao?"
Ba tôi nhận thấy có điều bất thường nên giật lấy điện thoại của một vị khách để xem.
Đó là một tin nhắn với những bức ảnh nhạy cảm của chị gái tôi.
Chắc hẳn tất cả khách mời có mặt đều nhận được tin nhắn này.
Mặc dù chúng tôi biết đó là ảnh do AI tạo ra, nhưng hầu hết mọi người đều tin là thật.
"Là anh làm phải không?" Chị gái tôi trừng mắt nhìn tên khốn nạn kia, tức giận đến nghẹn lời.
"Sam Sam, em bình tĩnh lại nào." Tên khốn đó vậy mà vẫn còn giả vờ vô tội.
Chị tôi cố gắng giữ bình tĩnh, giật lấy micro: "Chắc hẳn mọi người đều đã xem những bức ảnh trong điện thoại rồi. Tôi muốn nói rằng, những bức ảnh đó là giả, còn kẻ đứng sau..."
Chị tôi nhìn chằm chằm vào tên khốn nạn kia, anh ta vẫn thản nhiên như không.
"Tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đó!"
"Sam Sam, đừng che giấu nữa, anh không ngờ em lại sống buông thả như vậy."
Tên khốn nạn kia ra vẻ thất vọng tột độ, còn cố tình đổ thêm tội cho chị tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-h-ng-ch-ng-ra-g&chuong=8]
Hiện trường trở nên hỗn loạn. Tôi vội vàng báo cảnh sát.
Cảnh sát vẫn chưa đến thì cửa phòng tiệc lại bị đẩy ra.
Là chị họ Anh Anh.
Chị ta còn chưa bước vào phòng tiệc đã khóc lóc ỉ ôi.
"Chú ơi, cháu vốn không muốn so đo chuyện này, nhưng nhà chú thật sự quá đáng!"
Đám đông ồ lên, chỉ trỏ vào chị họ Anh Anh và gia đình tôi, bàn tán xôn xao.
Chị họ Anh Anh chậm rãi bước lên sân khấu, cứ như thể chị ta mới là nữ chính của buổi lễ đính hôn này: "Chú ơi, cháu biết bao nhiêu năm nay nhà chú luôn coi thường mẹ con cháu, nhưng sao chú có thể chiếm đoạt tài sản của ba cháu chứ?"
Vừa nói, chị ta vừa lấy ra từ trong túi một xấp tài liệu.
Bên trong chính là giấy tờ chứng minh tài sản của bác trai tôi đã mất.
"Vu khống!" Ba tôi tức đến nghẹn lời: "Chú luôn kính trọng anh trai nhất. Sau khi anh ấy mất, chú cũng hết lòng chăm sóc hai mẹ con cháu, vậy mà cuối cùng lại bị cháu đổ oan như thế này!"
"Chú nói vậy mà không sợ trời đánh sao?"
Chị họ Anh Anh cười lạnh, mở từng tờ tài liệu trong tay ra.
"Đây là giấy phân chia đất của căn nhà cũ, đây là giấy phân chia tài sản. Những thứ này vốn thuộc về nhà cháu, chú thấy ba cháu mất nên đã dùng thủ đoạn chiếm đoạt hết, thật là quá đáng!"
Cả hội trường ồ lên, khách khứa thi nhau chỉ trích ba tôi tệ bạc.
Ba tôi cả đời sống ngay thẳng, vậy mà cuối cùng lại bị người ta vu khống như thế.
Chị tôi tức giận vô cùng, định tiến lên nói lý với chị họ Anh Anh thì bị tên khốn nạn kia giữ lại.
"Sam Sam, nhà em quá đáng lắm rồi."
Trong mắt tên khốn đó không còn chút tình cảm nào.
Chị tôi cười lạnh, nhổ một bãi nước bọt về phía hai người bọn họ: "Gian phu dâm phụ!"
Tên khốn nạn kia sa sầm mặt mày, hất chị tôi sang một bên. Tôi vội vàng chạy đến đỡ chị, thì thấy trên mặt anh ta nở nụ cười chế giễu.
"Lý Sam Sam, không phải cô rất ngông cuồng sao? Nhìn xem nhà cô bây giờ ra nông nỗi gì rồi!?"
"Tôi muốn xem thử ra nông nỗi gì nào!"
Cửa phòng tiệc mở ra, một giọng nói tuy già nua nhưng đầy uy lực vang lên.
Là bà nội!
Tôi mừng thầm.
Vị cứu tinh của tôi đã đến!
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận