Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HỌ HÀNG CHẲNG RA GÌ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-04 17:12:22
Bác gái cả, người trước nay luôn vênh váo, giờ đây lại ủ rũ cúi đầu, không nói một lời.

Chị họ Anh Anh thì ra vẻ đau lòng, trách móc bác gái cả vài câu, rồi quay sang kéo áo cảnh sát, bắt đầu cầu xin.

"Đồng chí cảnh sát, mẹ tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, các anh xem bà ấy cũng lớn tuổi rồi, tha cho bà ấy lần này đi được không?"

Cảnh sát hơi khó chịu gạt tay chị ta ra: "Đây là mâu thuẫn giữa hai gia đình, cô muốn cầu xin thì cũng không nên cầu xin chúng tôi."

Chị họ Anh Anh như vừa mới sực tỉnh, quay sang phía gia đình tôi rồi "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống.

"Chú ơi, thiếm ơi, mẹ cháu lớn tuổi rồi nên lú lẫn, mọi người đừng chấp bà ấy..."

Vừa nói, chị ta vừa làm ra vẻ sắp khóc.

Tôi cười khẩy, chị ta làm như thể nhà tôi đang bắt nạt chị ta vậy.

"Đồng chí cảnh sát, cứ phán quyết theo pháp luật đi ạ." Chị gái tôi hoàn toàn không bị lay động, coi như không thấy trò hề của chị ta.

Chị họ Anh Anh siết chặt nắm tay, vẻ mặt không cam lòng.

"Sam Sam! Em đừng chấp nhặt với họ nữa."

Chồng sắp cưới của chị tôi không biết đã đến từ lúc nào, câu đầu tiên khi bước vào cửa chính là khuyên chị tôi nên rộng lượng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-h-ng-ch-ng-ra-g&chuong=7]


Chị gái tôi nhìn anh ta với vẻ mặt không thể tin nổi.

Không biết anh ta còn nhớ không, mấy hôm trước anh ta đã thề thốt với chị tôi rằng sẽ không bao giờ bênh vực người ngoài nữa.

Vậy mà giờ phút này, thấy chị họ Anh Anh quỳ dưới đất, anh ta lại không nhịn được lên tiếng.

Không chỉ tồi, mà còn đê tiện.

"Anh có ý gì? Rốt cuộc ai mới là bạn gái của anh?"

Chị gái tôi không chịu đựng được nữa, đẩy anh ta ra rồi gào lên.

Tên khốn nạn bị đẩy ra cũng không nói gì, chỉ nhìn chị tôi với vẻ mặt khó xử.

Ánh mắt đó như đang nhìn một người đàn bà chanh chua.

"Anh rể họ, anh đừng quan tâm đến em." Chị họ Anh Anh vẫn quỳ dưới đất, lạnh lùng nói.

Chị ta trông hệt như một đóa bạch liên hoa yếu đuối nhưng kiên cường, lại còn điểm thêm vài giọt nước mắt long lanh trên hàng mi, khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.

Đặc biệt là khiến tên khốn nạn kia động lòng.

Quả nhiên, tên đàn ông khốn nạn ấy đỡ bác gái cả dậy, tỏ vẻ lý trí và chính nghĩa, nghiêm nghị nói với chị gái tôi: "Sam Sam, bác cả đã nhận ra lỗi lầm rồi, em họ Anh Anh cũng quỳ xuống cầu xin rồi, đủ rồi đấy!"

"Đến lượt cậu lên tiếng à?" Mẹ tôi vốn nóng tính, nghe vậy thì không nhịn được nữa, tiến lên cho tên khốn đó một cái tát.

Anh ta ôm mặt, như vừa tỉnh mộng, cố kìm nén mà không nói gì.

"Tôi đã nói rồi." Chị gái tôi lạnh lùng nói: "Cứ phán quyết theo pháp luật! Tôi không có thời gian để ở đây phí phạm."

Cảnh sát lấy còng số tám ra còng tay bác gái cả lại, vì số tiền liên quan đến vụ án quá lớn, chắc chắn bà ta phải ngồi tù ít nhất ba đến năm năm.

Chị gái tôi quay đầu bỏ đi. Cả nhà tôi đi theo chị ấy.

Trước khi rời đi, tôi thấy trong mắt chị họ Anh Anh lóe lên tia oán hận và không cam lòng.

10

Lễ đính hôn của chị gái tôi vẫn được tổ chức đúng như dự định.

Vì chúng tôi đã đưa bác gái cả vào tù, mà chị họ Anh Anh lại rất giỏi lấy lòng người khác nên dưới những lời lẽ ngon ngọt của chị ta, họ hàng đều cho rằng nhà tôi nhẫn tâm, bất chấp tình nghĩa mà ra tay tàn nhẫn với bác gái cả.

Chị họ Anh Anh chắc chắn sẽ không chịu để yên, không biết lại định bày mưu hãm hại chúng tôi như thế nào nữa.

Tên khốn nạn kia bị mẹ tôi tát một cái mà vẫn tỏ ra tỉnh bơ, tiếp tục dỗ dành chị gái tôi như không có chuyện gì xảy ra.

Ai cũng nhìn ra được anh ta không thật lòng với chị tôi.

Có lẽ là đang nhòm ngó tài sản của nhà tôi.

Anh ta và chị họ Anh Anh gặp gỡ nhau ngày càng thường xuyên. Chắc hẳn bọn họ đang âm mưu điều gì đó.

Ngày đính hôn cuối cùng cũng đến.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận