Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HỌ HÀNG CHẲNG RA GÌ

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-04 17:12:02
Vì giá trị tài sản bị đánh cắp lớn nên các chú cảnh sát đã nhanh chóng đến nhà tôi, hỏi dạo này có ai đến nhà tôi chơi không?

Tôi vội vàng trả lời: "Dạo này bác gái cả của cháu thường xuyên đến ạ..."

Hai chú cảnh sát nhìn nhau rồi bảo chúng tôi gọi điện cho bác gái cả, yêu cầu bà ta đến đây.

Bác gái cả vội vã chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh sát trong nhà, hai chân bà ta lập tức mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy? Gọi tôi đến làm gì?"

"Chúng tôi nghi ngờ bà liên quan đến một vụ trộm cắp tài sản lớn." Cảnh sát đưa ra giấy chứng minh rồi hỏi tiếp.

"Dạo này bà thường xuyên đến đây làm gì?"

"Tôi đến thì làm sao nào?" Không hiểu vì lý do gì mà bác gái cả bỗng trở nên kích động.

"Chồng tôi mất sớm, chẳng lẽ vì thế mà họ không coi tôi ra gì nữa sao? Tôi đến thăm họ hàng thì có gì sai? Chẳng lẽ tôi không được đến à?"

Vừa nói, bà ta vừa chỉ tay vào mặt ba tôi: "Anh nói xem! Có phải anh coi thường người chị dâu này không? Sao tôi lại không được đến?"

Bác gái cả càng nói càng kích động, định xông lên túm lấy cổ áo ba tôi nhưng đã bị mẹ tôi đẩy ra.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-h-ng-ch-ng-ra-g&chuong=6]


"Bị cái gì vậy? Muốn lên cơn thì về nhà mà lên!"

Bác gái cả ngồi phịch xuống đất, gào khóc: "Các người bắt nạt mẹ con tôi! Các người đều coi thường tôi, còn vu oan giá họa cho tôi! Thật là thất đức mà!"

Cảnh sát thấy bà ta khóc lóc ầm ĩ thì bực bội quát: "Rốt cuộc bà đến đây làm gì? Có ăn trộm đồ không?"

"Ăn trộm?" Bác gái cả bỗng nhiên hăng máu, túm lấy chị tôi: "Là mày vu oan cho tao ăn trộm đồ à? Tao sẽ kiện mày tội vu khống!"

Tôi vội vàng chạy đến kéo người đàn bà điên rồ ấy ra.

Không bắt nạt được mẹ tôi thì quay sang bắt nạt chị gái tôi, đúng là hèn hạ!

"Bác cả, không phải chúng cháu vu oan cho bác." Chị gái tôi hất tay bà ta ra rồi lạnh lùng nói.

"Số vàng cháu chuẩn bị cho lễ đính hôn, bác lấy hết rồi phải không?"

Mắt bác gái cả đỏ ngầu: "Tao nói cho mày biết, mày đang vu khống, bôi nhọ tao! Mày nói là tao lấy, vậy mày đưa ra bằng chứng đi!"

"Bằng chứng?" Ba tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cười lạnh một tiếng: "Chị dâu, bao năm nay nhà tôi nhường nhịn chị nhưng chị đừng có quá đáng! Chị muốn bằng chứng phải không, được, tôi cho chị xem!"

Nói rồi, ba tôi mở đoạn video do camera ghi lại.

Trên màn hình, từng cảnh bác gái cả ăn trộm vàng của chị tôi hiện lên rõ mồn một.

Cảnh sát thấy vậy đã lập tức đưa ra phán đoán.

Dù sao thì đây cũng là bằng chứng không thể chối cãi.

Bác gái cả thấy vậy thì ngồi phịch xuống đất, khí thế cũng giảm đi đáng kể.

Một lúc lâu sau, mãi đến khi cảnh sát định đưa bà ta đi, bà ta mới như bừng tỉnh, ôm lấy chân chị tôi khóc lóc thảm thiết.

"Sam Sam! Bác cả hồ đồ quá! Là bác cả có lỗi với cháu..."

"Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa." Chị tôi đã sớm nhìn thấu bản chất của bà ta nên rất lạnh lùng.

"Trả lại hết những thứ bác đã lấy từ nhà cháu trước đã!"

Bác gái cả ấp úng hồi lâu, không biết phải làm sao.

Cả nhà tôi đều hiểu rõ, những món đồ bà ta "cầm nhầm" trước đây chắc đã bị bán hết rồi.

"Cháu cũng không ép bác. Dây chuyền của cháu, còn cả số vàng này nữa, bác trả lại hết cho cháu!" Chị gái tôi hiển nhiên cũng biết điều này. Bây giờ việc quan trọng nhất là lấy lại được dây chuyền và vàng, chị tôi cũng không muốn dồn ép bà ta quá.

Cuối cùng, bác gái cả đành thở dài chán nản, dẫn chúng tôi về nhà bà ta.

Chị họ Anh Anh rõ ràng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thấy cả nhà tôi kéo đến cùng với cảnh sát, chị ta có vẻ hơi hoang mang.

Khi thấy bác gái cả lôi dây chuyền và vàng ra, trên mặt chị họ Anh Anh thoáng hiện vẻ bối rối nhưng ngay lập tức được che giấu bằng vẻ mặt không thể tin được: "Mẹ, mẹ thật là hồ đồ!"

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận