Chưa kịp để nhà tôi lên tiếng, bác gái cả đã kéo chị họ tôi vào nhà, ngồi phịch xuống ghế sô pha rồi nhìn thấy anh rể tôi đang quỳ một gối.
"Ồ! Đây là đang làm gì thế này?"
Vốn dĩ chị gái đã không ưa gì bác gái cả, giờ bà ta lại làm như vậy, khiến chị tôi càng thêm tức giận. Chị gái chỉ hừ lạnh một tiếng, không buồn nói thêm lời nào.
"Sam Sam à, không phải bác nói cháu đâu, nhưng chuyện gì cũng đừng chấp nhặt quá. Cháu xem bạn trai cháu này, đối xử tốt với cháu như vậy, sao còn bắt người ta quỳ gối xin lỗi thế kia!"
"Cháu có bắt anh ấy quỳ đâu! Là tự anh ấy quỳ đấy." Chị tôi cười lạnh.
"Dù có phải cháu bắt hay không thì cháu cũng không nên quá đáng như vậy chứ..." Bác gái cả lập tức làm ra vẻ là đang vì chị tôi mà khuyên nhủ.
Thấy bác gái cả nói đỡ cho mình như vậy, anh rể vội ngẩng đầu nhìn chị tôi, dường như đang mong chờ sự đồng tình của chị ấy.
Thấy bác gái cả sắp chiếm thế thượng phong, tôi vội giả vờ ngây thơ nói: "Bác cả ơi, bác tốt bụng như vậy, hay là bác thay anh rể dỗ dành chị cháu đi ạ."
Vẻ mặt bác gái cả cứng đờ, nụ cười cũng không duy trì được nữa: "Nam Nam, cháu nói vậy là có ý gì?"
Tôi giả vờ không hiểu: "Nếu bác cả thương anh rể thì sao không thay anh rể xin lỗi chị cháu ạ?"
"Bác cả không nỡ nhìn thấy anh rể quỳ như vậy, vậy thì bác quỳ thay anh ấy đi ạ."
Chị họ tôi vốn tự cho mình là người đoan trang chững chạc, thấy vậy không nhịn được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-h-ng-ch-ng-ra-g&chuong=3]
"Nam Nam, em đối xử với người lớn như vậy đấy à? Bắt người lớn quỳ gối?"
Nói xong, chị ta liếc nhìn tôi và chị tôi với vẻ ghét bỏ, cứ như thể chúng tôi không được dạy dỗ tử tế.
Tôi thầm cười lạnh nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngây thơ vô số tội: "Chị họ ơi, chị đừng hiểu lầm, em chỉ là sốt ruột quá thôi. Chị xem, bác cả thấy anh rể và chị gái không làm hòa chắc cũng sốt ruột lắm. Em chỉ là đang hiến kế cho họ thôi mà!"
"Anh Anh, Nam Nam còn nhỏ, cháu đừng chấp con bé." Ba tôi uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Chị dâu, chị cũng vậy, đây là chuyện của con cháu, chúng ta là người lớn đừng nên xen vào."
Bác gái cả và chị họ tôi bị ba tôi nói cho nghẹn lời, nói thêm vài câu linh tinh rồi bỏ về.
Trước khi đi, bác gái cả còn định "cầm nhầm" món đồ trang trí nhỏ mà chị tôi mới mua để trên bàn trà, chắc là vì thấy món đồ đó có giá trị.
Nhưng tôi đã ngăn bác gái cả lại bằng một câu: "Bác cả ơi, trong túi bác đựng gì thế ạ?" Bà ta lập tức liền đặt lại món đồ trang trí lên bàn trà, hừ lạnh một tiếng, còn lầm bầm thêm câu: "Con nhóc đáng ghét." Rồi bà ta kéo chị họ rời đi.
Anh rể thấy chị tôi kiên quyết không tha thứ cho mình cũng đành ngượng ngùng bỏ về.
Chị tôi ném bó hoa hồng mà anh rể để lại vào thùng rác.
Nhìn bó hoa hồng trong thùng rác, tôi luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Ánh mắt chị họ tôi nhìn anh rể... Còn cả thái độ lảng tránh của anh rể...
Chắc chắn giữa hai người họ có gì đó mờ ám.
05
Mấy ngày sau đó, bác gái cả cứ liên tục đến nhà tôi, lúc nào cũng tán gẫu đủ thứ chuyện. Nào là chồng sắp cưới của chị tôi ưu tú ra sao, chị tôi được ở bên anh ta là may mắn lắm rồi, rồi khuyên chị ấy nên nhanh chóng kết hôn với anh ta đi.
Sắc mặt chị gái tôi càng lúc càng khó coi.
Tôi nghe mà phát bực, liền nói: "Bác cả ơi, bác thích anh rể tương lai của chị cháu như vậy, sao không gả chị họ Anh Anh cho anh ấy đi?"
Bác gái cả ấp úng, lảng tránh: "Cháu này, nói gì vậy..."
Trong lòng tôi đã đoán được tám chín phần rồi.
Chồng sắp cưới của chị gái tôi và chị họ tôi chắc chắn có mối quan hệ mờ ám.
Chỉ là không biết mờ ám đến mức nào.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận