12
“Biểu cữu, giờ chỉ còn cữu mới có thể giúp ta."
"Tam hoàng tử đã ngấm ngầm tụ tập không ít thế lực, ý định tạo phản đã rõ. Chỉ dựa vào một mình ta, khó lòng chống đỡ."
"Phụ hoàng tuổi tác đã cao, e rằng khi xảy ra biến cố cũng khó đưa ra quyết định sáng suốt."
“Hiện giờ, ta chỉ cầu cữu giúp ta tập hợp binh lực, chỉnh đốn Ngự Lâm quân chuẩn bị sẵn sàng. Đợi đến khi dẹp yên phản tặc, ta sẽ trở thành người thừa kế chính thống duy nhất. Dẫu sau này bị thiên hạ phỉ nhổ muôn đời, ta cũng sẽ một mình gánh lấy.”
Ta ngồi trong chính sảnh Khúc phủ, chân thành cầu xin biểu cữu.
Biểu cữu họ Khúc, không phải người trong tộc ta.
Thuở trước, nhờ được nhà ngoại Lưu gia nâng đỡ, ông mới có thể thăng tiến như diều gặp gió, nhận ngoại tổ phụ ta làm nghĩa phụ, nên ta cũng theo đó mà gọi một tiếng biểu cữu.
Biểu cữu lộ vẻ khó xử.
“Ngự Lâm quân xưa nay trực thuộc bệ hạ, ta sợ rằng…”
Ta nắm lấy tay biểu cữu, nhét vào tay ông một chiếc trâm cài tóc.
“Biểu cữu còn nhớ chứ? Đây chính là chiếc trâm cài năm xưa cữu tự tay cài lên tóc mẫu hậu trong lễ cập kê của bà."
“Mẫu hậu trước khi mất vẫn mang theo chiếc trâm này. Bà nói, chỉ khi mang theo vật cũ, bà mới có thể cảm thấy tự do, thấy mình không còn thuộc về tòa hoàng thành ăn thịt người ấy nữa."
“Cái ch.ết của mẫu hậu, chúng ta đều biết rõ nguyên do. Lưu gia ta cả nhà trung liệt, cuối cùng toàn tộc lại rơi vào cảnh này, cữu… cữu không hận sao?”
Biểu cữu siết chặt chiếc trâm đã hoen gỉ loang lổ, ánh mắt trầm xuống, ngẩn người hồi lâu.
Thấy có hy vọng, ta lập tức nhân cơ hội thúc giục: “Ta là huyết mạch cuối cùng của Lưu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-y-d-k-m-u-t-m-c-v-tra-nam-n-b-m&chuong=7]
Nếu ta không thể đăng cơ, nỗi oan của Lưu gia sẽ vĩnh viễn không thể lật lại."
"Ta vốn dĩ là dòng dõi hoàng tộc, đã có người phải làm hoàng đế, vậy cớ sao không phải là ta? Chúng ta chỉ dùng vài mưu kế nhỏ, cuộc chiến đoạt đích tàn khốc hơn thế này vốn không hiếm."
"Ngai vàng này, vốn dĩ cũng là nhờ chúng ta giúp phụ hoàng đánh hạ mà có. Nay trao trả về cho chúng ta, chẳng phải cũng hợp lẽ hay sao?”
Một lúc lâu, ta thấy một giọt lệ trong suốt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt biểu cữu.
“Đúng vậy, hoàng gia nợ Lưu gia, nợ mẫu thân con, nợ cả ngoại tổ phụ con… những món nợ ấy làm sao tính cho hết.”
Ông thì thầm, rồi dứt khoát nói: “Được. Biểu cữu sẽ giúp con.”
13
Yến tiệc Nguyên Tiêu trong cung náo nhiệt vô cùng, khắp nơi đèn hoa rực rỡ, rợp một mảnh huy hoàng.
Bệnh tình của phụ hoàng đã thuyên giảm đôi phần, không khí trong cung cũng dần bớt căng thẳng.
Nhưng dưới vẻ rộn ràng ấy, sóng ngầm nơi hậu cung lại cuộn trào từng đợt.
Có lẽ vì nghĩ ngai vàng đã gần kề, hôm nay Tam hoàng tử đặc biệt hứng khởi, tinh thần phấn chấn lạ thường.
Hắn nào hay, phụ hoàng đã sớm nhận ra điểm dị thường, chỉ lặng lẽ liếc hắn mấy lần, sắc mặt âm trầm khó đoán.
Ta ngồi kề bên phụ hoàng, hầu hạ ông, thỉnh thoảng lại gắp cho ông một miếng thức ăn.
Nhìn phụ hoàng ăn uống ngon miệng, ta cũng cảm thấy an lòng.
Ăn đi, ăn nhiều một chút.
Độc trong những món ăn này vốn cùng một mạch với thứ năm xưa phụ hoàng từng ban cho ngoại tổ phụ, đoạn tuyệt đường sống của ông ấy.
Chẳng bao lâu nữa, phụ hoàng sẽ xuống dưới, đoàn tụ với ngoại tổ phụ thôi.
Ta tính toán thời điểm độc phát, thấy vẫn còn một chốc nữa, định đứng dậy ra ngoài hít thở.
Nhưng nhân sinh vốn lắm bất ngờ, chẳng hạn như lúc này.
Có lẽ khi hạ độc tay ta hơi run, lỡ bỏ quá tay, vừa xoay người đi thì phụ hoàng đã ộc máu đỏ tươi.
“Hộ giá! Hộ giá!”
Cả đại điện lập tức nháo nhào hỗn loạn.
Tam hoàng tử bị biến cố này làm rối loạn trận thế, đành thuận nước đẩy thuyền, hạ lệnh cho thủ hạ bức cung.
Từng đám binh lính đen kịt nhanh chóng bao vây hoàng cung.
Ta vừa giả bộ hối hả cầm máu cho phụ hoàng, vừa lớn tiếng hô:
“Hộ giá! Tam hoàng tử mưu phản!”
Phụ hoàng hấp hối, hơi thở thoi thóp, chỉ còn vào mà không còn ra.
Ông run rẩy nắm lấy tay ta, nhét vào tay ta truyền quốc ngọc tỷ.
Có lẽ biết đứa con trai duy nhất không thể nương nhờ, ông dặn ta giao ngọc tỷ cho một tôn thất mà ông đích thân chọn lựa.
Nhận lấy ngọc tỷ, ta lập tức hất phụ hoàng xuống đất.
“Phụ hoàng, đến giây phút cuối cùng người vẫn không chọn ta.
“Nhưng không sao, người không cho, ta sẽ tự mình đoạt lấy.
“Xin mời người mở to mắt mà nhìn, dòng máu Lưu gia mà người e dè nhất sẽ là kẻ kế thừa giang sơn Tống gia này!”
Đôi mắt phụ hoàng trợn trừng, ngón tay run rẩy chỉ về phía ta, nhưng chẳng thể thốt nổi một lời.
Ta quay đi, không buồn liếc ông thêm lần nào, giơ cao ngọc tỷ, dõng dạc hạ lệnh:
“Ngự Lâm quân nghe lệnh! Vây quét phản tặc, giết không tha!”
Lời vừa dứt, đội Ngự Lâm quân đã mai phục sẵn quanh Hoàng Thành lập tức giương cao đuốc, tràn về phía quân phản loạn.
Ta khẽ phất tay, ra hiệu cho đám hạ nhân rút lui.
Vì đã chuẩn bị từ lâu, hôm nay Ngự Lâm quân không một ai nghỉ phiên, toàn quân túc trực, thừa sức nghiền nát bọn phản tặc này.
Khi ánh sáng bình minh vừa le lói, tiếng chém giết mới dần lắng xuống.
Trình Bỉnh Phó bị trói chặt, lôi đến trước mặt ta.
Trên người hắn chi chít thương tích, bị đâm thành một cái sàng.
“Tìm danh y giỏi nhất thiên hạ, cứu hắn.”
Ta ra lệnh.
Trình Bỉnh Phó nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng rực. Hắn lồm cồm bò tới chân ta, giọng hèn hạ cầu xin:
“Điện hạ, điện hạ! Ta biết mà, ta biết nàng vẫn còn yêu ta, đúng không? Nàng vẫn không nỡ bỏ ta, đúng không?
“Từ nay ta tuyệt không dám phản bội nàng nữa, ta nhất định sẽ hết lòng vì nàng. Chúng ta quay về bên nhau được không?”
Ta ghét bỏ đá văng hắn, cau mày nhìn vết máu hắn làm bẩn tà váy mình.
“Trình Bỉnh Phó, đừng tự mình đa tình. Từ hôm nay, trẫm là chủ nhân của thiên hạ này, ngươi có tư cách gì mà mơ tưởng trẫm sẽ vì ngươi mà vương vấn?
“Trẫm muốn ngươi sống, sống để mỗi ngày nếm trải cảm giác thịt da bị róc từng mảnh, mọc ra rồi lại bị róc xuống… cái khoái lạc tột cùng ấy.
“Trẫm muốn ngươi sống nốt phần đời còn lại trong tuyệt vọng.”
Giống như kiếp trước ta đã từng.
Trình Bỉnh Phó bị lôi đi, chẳng khác nào một con chó ch.ết.
14
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng…”
Ta từng bước bước lên Kim Loan điện, tận hưởng bách quan triều bái.
Từ đây, triều đại huy hoàng kéo dài ba mươi năm của ta chính thức bắt đầu.
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận