Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

DẠY DỖ KẾ MẪU TÂM CƠ VÀ TRA NAM ĂN BÁM

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-25 18:45:38
7
“Tống Nga! Nàng đang làm gì vậy?”
Một tiếng quát giận dữ vang lên từ phía sau.
Ta quay đầu, quả nhiên là Trình Bỉnh Phó.
Hắn sải bước tới, đỡ Từ Hy Viên đang mềm nhũn như liễu trước gió dưới đất đứng dậy, ánh mắt tràn đầy xót xa.
“Thúy Nhi vừa thoát khỏi nạn đói, thân thể còn yếu ớt, sao nàng có thể làm khó nàng ấy như vậy?”
“Biểu ca, không phải lỗi của Công chúa điện hạ. Là do muội quá bướng bỉnh… Muội không nên xuất hiện ở đây. Ngày mai muội sẽ rời đi.”
“Thúy Nhi, chính vì muội quá hiểu chuyện nên mới luôn bị người khác ức hiếp! Đừng sợ, có ta ở đây rồi.”
Nhìn đôi cẩu nam nữ đang nép vào nhau, ta chỉ thấy vở kịch này thật nực cười.
“Hai người thôi diễn tuồng tình bi sướt mướt ấy được không?”
Ta xoay đầu nhìn thẳng Trình Bỉnh Phó:
“Triều ta có luật rõ ràng: phò mã không được nạp thiếp. Quy định cứng như thép ấy, chắc ta không cần nhắc ngươi nữa nhỉ?
"Nếu muốn bảo vệ vị biểu muội thân yêu kia, thì chờ ta viết hưu thư đi.”
Nghe vậy, cả Trình Bỉnh Phó lẫn Từ Hy Viên đều sững sờ.
Cũng phải, trong mắt họ, ta vẫn chỉ là kẻ vì yêu mà bất chấp tất cả, từng đại náo Tần Chính điện chỉ để được gả cho Trình Bỉnh Phó, là một kẻ đầu óc toàn mộng mơ, lãng mạn viển vông.
“Nga nhi, không phải, ta…”
Trình Bỉnh Phó không cam lòng buông bỏ thân phận phò mã khó khăn lắm mới giành được, vừa định mở miệng dỗ dành, hắn đã bị Từ Hy Viên kéo tay áo giữ lại.
Nàng ta ra vẻ mấp mé khóc, lập tức khơi dậy lòng thương xót trong hắn.
Sau một hồi giằng co trong lòng, cuối cùng Trình Bỉnh Phó nghiến răng hạ quyết tâm: “Tống Nga, ta đã quyết. Nếu nàng không dung nổi Thúy Nhi, ta sẽ hưu nàng. Đừng mơ hòa ly hay tự tay viết hưu thư, không có ta, nàng cũng chỉ là một quả phụ bị vứt bỏ!”
Ta bật cười, đứng dậy, tát thẳng vào mặt hắn một cái giòn giã.
Hắn choáng váng, mãi mới hoàn hồn. Đang định trả đòn thì lập tức bị thị vệ của ta đè xuống.
“Tống Nga! Sao nàng dám đánh ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-y-d-k-m-u-t-m-c-v-tra-nam-n-b-m&chuong=4]

Ta là phu quân của nàng đấy!”
Ta lại tặng thêm một cái tát nữa.
Hai bên má hắn mỗi bên hằn rõ một dấu tay, nhìn cũng cân xứng.
“Đánh thì đánh, chẳng lẽ phải chọn ngày lành tháng tốt? Bổn cung là công chúa, đại diện hoàng thất! Làm gì với ngươi cũng là ban ân, không phục cũng phải chịu!
"Còn nữa, ai cho ngươi lá gan gọi thẳng tên bổn cung? Trước kia bổn cung còn nể tình mà bỏ qua. Nay ngươi đã làm ra trò hạ tiện này, còn mong ta khách khí với ngươi sao?”
Ta túm tóc Trình Bỉnh Phó, buộc hắn ngẩng đầu nhìn thẳng ta.
Nhìn gương mặt ấy, ta không kìm được nhớ tới nỗi đau khắc cốt khi bị hắn lăng trì ở kiếp trước.
Khó chịu đến cực điểm, ta gọi thị vệ lực lưỡng nhất của mình tới, hạ lệnh: “Tát thật mạnh vào! Đã không quản nổi cái miệng thì vĩnh viễn đừng mở miệng nữa!”
Thị vệ ra tay mạnh hơn ta gấp bội, một tát xuống, răng Trình Bỉnh Phó rơi đầy miệng, máu tươi trào ra.
Từ Hy Viên khóc thét, lao lên ôm hắn: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Có ai không! Mau tới đây! Sắp có người mất mạng rồi!”
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc thê lương, quả thật là một khúc giao hưởng hoàn hảo.
8
Khi ta cuối cùng cũng hài lòng ra lệnh cho thị vệ dừng tay, hai má Trình Bỉnh Phó đã sưng vù như đầu heo, răng hắn rơi vãi lộn xộn khắp mặt đất.
“Trình Bỉnh Phó, mặc kệ thế nào, ngươi, bổn cung đã quyết tâm đá rồi.”
Nói xong, ta bảo A Thiền lấy hưu thư đã chuẩn bị sẵn. Thị vệ ấn chặt Trình Bỉnh Phó, bắt hắn ký tên, điểm chỉ.
Viên quan Hộ Bộ được ta triệu tới toát mồ hôi lạnh, run rẩy cầm hưu thư, lập tức lo liệu thủ tục giải trừ hôn ước cho chúng ta.
Cầm hưu thư có dấu quan phủ trong tay, lòng ta khoan khoái vô cùng.
“Được rồi, giờ thì dắt biểu muội nhỏ của ngươi cút khỏi đây!”
Từ Hy Viên vừa đau xót lau vết máu ở khóe môi Trình Bỉnh Phó, vừa giận dữ quát ta: “Cho dù ngươi là công chúa thì cũng không thể ức hiếp người quá đáng như vậy! Đây là biệt viện của phò mã, người phải cút đi là ngươi, dựa vào đâu mà bảo chúng ta cút?”
May mà ta đã chuẩn bị từ trước.
Ta bảo A Thiền đem giấy tờ nhà đất ta mang theo dán thẳng trước mặt Từ Hy Viên, thản nhiên cười:
“Biểu ca phò mã của ngươi chưa từng nói sao? Hắn xưa nay chỉ là một tên bám váy đàn bà không biết xấu hổ."
"Năm đó Trình gia đã sa sút, Trình Bỉnh Phó ngươi chỉ là một gã tú tài nghèo. Cơm ngươi ăn, áo ngươi mặc, thứ ngươi dùng, nơi ngươi ở, thứ nào chẳng phải của ta?"
"Sau này ta dìu ngươi từng bước lên chức ngũ phẩm. Với đồng bổng lộc ít ỏi kia, ngay cả tiền tổ yến một tháng của mẫu thân ngươi cũng chẳng đủ, chẳng phải đều do ta bù cho sao?”
A Thiền lúc này xen vào: “Điện hạ, quần áo trên người hai kẻ này vẫn là gấm thêu hoàng thượng ban cho người năm nay đó!"
"Nếu người đã hưu phò mã, hắn còn khoác thứ này chẳng phải phạm quy chế sao?”
Ta mỉm cười gật đầu, ra lệnh: “Đến đây, lột sạch quần áo của cả hai rồi quẳng ra khỏi phủ cho ta!”
Thị vệ lập tức xông lên xé áo bọn họ.
Trình Bỉnh Phó bị đánh đến không còn sức chống cự, nhưng Từ Hy Viên lại giãy giụa kịch liệt.
“Buông ra! Buông ta ra! Vô lễ, vô lễ a!”
Nghĩ đến suy cho cùng Từ Hy Viên cũng là nữ nhân, ta cuối cùng vẫn ném cho nàng ta một bộ áo vải thô của hạ nhân.
Hai kẻ ấy bị vứt ra ngoài cổng phủ như vứt rác.
Đến lúc đó, Trình Bỉnh Phó mới mở miệng: “Tống Nga, ngươi đừng có mà quá đáng! Ngươi hãy đợi đấy!”
Một câu đe dọa nghe có vẻ đầy khí thế.
Ý ta là, nếu như hắn không bị rụng gần hết răng, nói đến mức gió lọt qua kẽ miệng, âm điệu kỳ quái đến buồn cười.
Đợi cả hai biến mất, ta sai người dọn dẹp sạch sẽ viện này để trừ uế khí.
Một nơi bị hai thứ rác rưởi bẩn thỉu làm nhơ nhuốc, ta cũng chẳng muốn ở nữa. Hôm khác đem làm quà cho người khác là vừa.
Chiều hôm sau, Thất Hỉ được phái đi thu hồi các nhà cửa, cửa hiệu đã trở về.
Nét mặt hắn tràn ngập khó xử, khẽ nói với ta: “Điện hạ, biệt viện ở ngoại ô kinh thành… bên đó xảy ra chút chuyện.”

Bình Luận

0 Thảo luận