Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

DẠY DỖ KẾ MẪU TÂM CƠ VÀ TRA NAM ĂN BÁM

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-25 18:45:55
9
“Chuyện gì vậy?”
Thất Hỉ đáp: “Lão thái thái bên đó sống ch.ết không chịu rời đi, khuyên thế nào cũng vô dụng.”
Ta khẽ cười lạnh.
“Đi, bổn cung tự mình đến gặp bà ta.”
Ta sớm đã biết, lão thái thái của Trình gia chẳng phải hạng dễ đối phó gì.
Kiếp trước, ngay từ đầu, bà ta đã nhất mực cho rằng nhi tử mình là Văn Khúc Tinh hạ phàm, là Thừa tướng tương lai, còn ta thì không xứng với đứa con trai xuất chúng ấy. Ngày ngày bà ta soi mói bắt lỗi, không phút nào buông tha.
Ta vốn là hạ thấp thân phận gả vào Trình gia, vậy mà ngày nào cũng phải tuân thủ quy củ, sáng tối hầu hạ, đứng cũng phải đứng cho ra dáng dâu con nhà quyền quý.
Kiếp trước, để lấy lòng bà ta, ta thậm chí từng thân chinh xuống bếp nấu nướng.
Tổ yến, nhân sâm cùng đủ loại trân phẩm quý giá cũng chẳng tiếc tay đưa sang.
Thế nhưng, kết quả chỉ khiến bà ta càng thêm đắc ý, càng thêm coi thường ta.
Hừ, ta đường đường là cành vàng lá ngọc, đích trưởng công chúa đương triều, mà bà ta lại dám khinh miệt ta? Bà ta cũng xứng sao!
Vừa khi xe ngựa dừng lại trước biệt viện ở ngoại ô kinh thành, ta liền cảm giác một lực va chạm mạnh mẽ đập thẳng vào xe.
“Hộ giá! Hộ giá!”
A Thiền vội vàng đỡ ta đứng vững. Ta vén rèm lên, hỏi thị vệ bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ lộ vẻ khó xử, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho ta nhìn người đang nằm lăn dưới đất.
Lão thái thái Trình gia đang nằm vật ra, không ngừng rên rỉ đầy đau đớn.
“Ôi chao, ôi chao… mấy khúc xương già của ta…”
Muội muội Trình Song Song của Trình Bỉnh Phó thấy mẫu thân ngã dưới đất thì thất thanh kêu lên, lập tức nhào tới.
“Nương! Nương! Người làm sao vậy?”
Rồi quay ngoắt đầu lại, gào thét vào mặt ta: “Đại tẩu! Sao ngươi lại đẩy nương ta ngã thế này?!”
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hai mẹ con bọn họ thi nhau diễn trò.
“Song Nhi à, nương già rồi, vô dụng rồi, bị người ta chán ghét. Giờ đại tẩu ngươi muốn đuổi chúng ta đi, chi bằng nương đâm đầu ch.ết quách cho xong…”
Nói đoạn, lão thái thái còn nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, nửa thật nửa giả.
10
Trình Song Song tức tối bất bình, lớn tiếng nói: “Đại tẩu! Nương chịu bao vất vả nuôi dưỡng đại ca mấy chục năm trời mới có thể đào tạo ra một nhân tài như ngày hôm nay. Có thể nói không có nương thì cũng chẳng có đại ca hiện tại."
“Vậy mà sao ngươi lại có thể vong ân phụ nghĩa, muốn đuổi chúng ta ra ngoài?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-y-d-k-m-u-t-m-c-v-tra-nam-n-b-m&chuong=5]

Ngươi để đạo lý nhân nghĩa hiếu thuận ở đâu hả?”
Ta nghiêng đầu, nhàn nhạt dặn A Thiền: “Bổn cung là công chúa, mọi lời nói hành động đều đại diện cho thiên uy, há để người khác tùy tiện chỉ trích? Đi, vả miệng.”
Chưa kịp để Trình Song Song phản ứng, hai cái tát giòn giã đã rơi thẳng lên mặt nàng ta.
“A!” Nàng ta kêu lên: “Ngươi dám đánh ta?!
“Tiện phụ! Ngươi lại dám đánh ta?! Ngươi cí tin không, ta sẽ bảo đại ca ta hưu ngươi ngay lập tức!”
Trình Song Song đúng là ngu xuẩn đến đáng thương, khiến người ta chỉ biết thấy buồn cười.
Chẳng lẽ Trình gia chưa bao giờ dạy nàng ta thế nào là quy củ?
Lão thái thái Trình gia thấy nữ nhi bị đánh thì đau lòng đến mức rơi cả nước mắt thật.
“Ngươi là công chúa thì đã sao! Ngươi dám ngược đãi mẹ chồng, đánh đập người thân, ngày mai ta sẽ lên phủ Hình Bộ gõ trống kêu oan, bắt con ta hưu ngươi! Cho thiên hạ nhìn xem cái thứ công chúa chó má gì mà lòng dạ độc ác đến vậy!”
Ta lạnh mặt, ra lệnh cho thị vệ lôi mẫu tử họ ra đứng một bên.
“Lời lẽ hỗn xược, phạm thượng, vốn là tội lớn. Nhưng hôm nay bổn cung tâm tình tốt nên tạm thời bỏ qua.”
“Bổn cung và Trình Bỉnh Phó đã sớm đoạn tuyệt. Là bổn cung hưu hắn, không phải hắn đủ tư cách để hưu bổn cung!”
“Biệt viện này, cùng với số vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là trên người các ngươi đều là hồi môn của bổn cung. Giờ cũng đến lúc phải trả lại rồi, đúng không?”
Dứt lời, ta bảo A Thiền đem thư hưu và giấy chứng nhận quyền sở hữu biệt viện ra, trải ngay trước mặt hai mẹ con kia.
Rõ ràng Trình lão thái thái không ngờ ta lần này lại thật sự quyết liệt như vậy.
Hai kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, e dè kẻ mạnh kia lập tức nhận ra tình thế bất lợi, im bặt không dám hé răng thêm một lời.
Dù trước kia bọn họ dựa vào sự nhân nhượng của ta mà lên mặt, chỉ tay năm ngón nhưng chung quy vẫn biết, ta dù sao cũng là công chúa, nếu thật sự đối đầu, bọn họ tuyệt đối không chiếm được chút lợi gì.
Ngay lúc mẹ con họ đang bối rối không biết xoay sở ra sao thì Trình Bỉnh Phó được Từ Hi Viện dìu đỡ, vội vã chạy đến.
“Tống Nga! Có chuyện gì cứ nhằm vào ta! Đừng làm khó mẫu thân ta!”
Trình Bỉnh Phó bày ra vẻ chính nghĩa, che chắn trước người mẫu thân, nhưng cái bản mặt heo bị đánh sưng vù của hắn lúc này lại trông vô cùng buồn cười.
Lão thái thái Trình gia chưa từng gặp Từ Hi Viện, liền kéo tay áo con trai, thì thầm hỏi: “Con à, cô nương này là…”
Ta khẽ bật cười.
“Vị cô nương tên Thúy Nhi đây chẳng phải là bà con xa của quý phủ các ngươi sao? Nay đến nương tựa rồi thành tiểu thiếp của Trình Bỉnh Phó, chẳng lẽ các ngươi lại không biết?”
Trình lão thái thái và Trình Song Song đưa mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ bối rối.
Trình Bỉnh Phó thì sa sầm mặt, thấp giọng nói: “Thôi được rồi, nương, chúng ta về trước đã.”
Ta lạnh nhạt nói: “Trình Bỉnh Phó, đã đến đây rồi thì tiện thể đưa thân thích của ngươi đi luôn đi. Chẳng lẽ chia tay rồi mà các ngươi còn muốn chiếm dụng tiện nghi trong phủ Công chúa của ta hay sao?”
Trình Bỉnh Phó vốn sĩ diện nhất, nghe vậy đương nhiên không thể tiếp tục mặt dày ở lại.
Quả nhiên, sắc mặt hắn sa sầm, kéo mẫu tử Trình gia quay người định rời đi.
Lão thái thái Trình gia vẫn chưa cam lòng rời khỏi biệt viện xa hoa này, bà ta còn muốn vùng vẫy một phen, nhưng sức lực không địch nổi nhi tử, chỉ đành bị hắn lôi đi, thất thểu theo sau, không dám quay đầu.

Bình Luận

0 Thảo luận