5
Với mức độ si tình của Trình Bỉnh Phó dành cho Từ Hy Viện, cho dù biết rõ việc cứu nàng ta chẳng khác nào mười phần ch.ết chín, hắn vẫn nhất định sẽ làm.
Vì vậy, khi ta phát hiện Trình Bỉnh Phó đang âm thầm liên hệ với tai mắt của hắn trong cung để chuẩn bị cứu Từ Hy Viện, ta cũng không ngăn cản.
Ngược lại, ta còn âm thầm bố trí không ít nhân thủ, đảm bảo hắn có thể thuận lợi cứu được nàng ta ra.
Quả đúng như dự liệu, chưa đến mấy ngày sau, trong cung đã truyền ra tin Từ Hy Viện tự thiêu mà ch.ết.
Phụ hoàng đã lớn tuổi, đối với những việc như thế cũng chỉ còn tâm mà bất lực, bèn quyết định không truy cứu thêm, giao toàn quyền xử lý cho ta.
Dựa vào ký ức kiếp trước, ta thừa cơ quét sạch hơn phân nửa tai mắt của Trình Bỉnh Phó và Tam hoàng tử cài vào trong cung.
Có thể nói là khiến bọn họ tổn thất nặng nề.
Còn ở một góc khuất không ai biết đến, trong biệt viện của Trình Bỉnh Phó, đã có một vị Lưu tiểu thư chuyển vào ở.
Ám vệ của ta báo lại, sau mười mấy ngày quan sát, hắn có thể khẳng định vị Lưu tiểu thư kia chính là Từ quý phi trước đây.
Chẳng qua nàng ta dùng loại mặt nạ dịch dung đặc biệt, đổi sang một gương mặt khác mà thôi.
“Ngoài ra, chủ tử...” Ám vệ cung kính thưa: “Nô tài còn phát hiện phò mã nhiều lần gửi thư cho Tam hoàng tử điện hạ."
“Nô tài từng thử chặn chim đưa thư, nhưng ống thư được lắp cơ quan mật mã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-y-d-k-m-u-t-m-c-v-tra-nam-n-b-m&chuong=3]
Nô tài e rằng nếu giải sai sẽ đánh động nên không dám mở ra xem nội dung.”
A, xem ra bọn họ đã không chờ nổi nữa rồi.
Kiếp trước, mãi đến lúc phụ hoàng ta băng hà, triều chính rối ren, Trình Bỉnh Phó mới dám chính thức đứng về phía Tam hoàng tử.
Giờ thì vì chuyện của Từ Hy Viện, hắn đã không còn nhẫn nại được nữa.
Nhưng ta làm sao có thể để hắn cứ thế mà đạt được toại nguyện?
Ta liền dặn A Thiền chuẩn bị xe ngựa.
“Đi, chúng ta tới biệt viện xem một chút.”
6
Vừa đặt chân đến cổng biệt viện, ta liền bị một tên tiểu đồng đứng gác ngoài cửa ngăn lại.
“Đi đi đi, đừng chắn trước cửa nữa. Đây là biệt viện của phủ phò mã, phò mã gia đã dặn, kẻ không phận sự đều không được vào trong."
“Loại mèo chó nào cũng dám tới đây, hừ, tránh xa ra một chút!”
Nghe vậy, A Thiền lập tức bước tới, tát cho gã một cái như trời giáng.
“Mở to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, đây là Công chúa điện hạ, cũng dám cản sao?"
“Biệt viện này vốn là tài sản của Công chúa điện hạ, chủ nhân chân chính từ đầu đến cuối chỉ có một mình người. Nay viện này để phò mã ở nhờ vài năm, liền tưởng là của hắn luôn rồi à?”
Tên tiểu đồng bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, vội quỳ sụp xuống đất dập đầu van xin.
“Tiểu nhân có mắt không tròng, không biết là Công chúa giá lâm, mong Công chúa tha tội, tha tội cho tiểu nhân!”
Ta lạnh nhạt cười.
“Người trong phủ phò mã thật là uy phong lẫm liệt, ngay cả một tiểu đồng cũng dám vênh váo tác oai.”
“Đi thôi, A Thiền, thay bản cung đạp cửa.”
Rầm! một tiếng lớn vang lên, cánh cửa gỗ bị đá tung, đổ rạp xuống đất.
“A!”
Tiếng đổ cửa vang lên khiến Từ Hy Viện đang ung dung thưởng hoa trong viện giật nảy mình.
A Thiền bước lên vài bước, cao giọng hô: “Công chúa điện hạ giá lâm, còn không mau ra hành lễ!”
Từ Hy Viện và nha hoàn của nàng ta liếc nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ ta sẽ đột ngột xuất hiện tại nơi này.
Nàng ta theo bản năng sờ lên lớp mặt nạ trên gương mặt mình, thấy vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì mới lấy can đảm bước lên nghênh đón.
“Dân nữ tham kiến công chúa điện hạ."
“Không biết điện hạ đến đây là có việc gì?”
Ta ngồi xuống chiếc ghế mềm A Thiền đã chuẩn bị sẵn, lười biếng mở miệng: “Nơi này là sản nghiệp của bản cung, bản cung tới còn cần lý do gì sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Từ Hy Viện liền sa sầm xuống.
Trước kia được sủng ái, nàng ta ở trong cung dưới một người trên vạn người, miễn cưỡng có thể ngang hàng với ta.
Giờ bị đuổi khỏi cung, lại trở thành tình nhân bí mật được Trình Bỉnh Phó nuôi ở bên ngoài, ngay cả tư cách nói chuyện ngang hàng với ta cũng không còn.
“Gặp chủ nhân nhà này rồi, sao còn chưa tự khai danh tính? Nói đi, ngươi họ gì tên gì, quê quán ở đâu?”
Từ Hy Viện cúi thấp đầu, theo đúng thân phận đã chuẩn bị sẵn từ trước mà cung kính thưa: “Dân nữ họ Lưu, tên là Lưu Thúy, quê ở Thương Châu. Năm nay quê nhà gặp đại hạn, dân nữ sống không nổi, đành phải đến nhờ cậy biểu ca là phò mã gia."
“Dân nữ cảm tạ ân đức của biểu ca, mới... mới nguyện lấy thân báo đáp. Dân nữ không cầu danh phận, chỉ mong có nơi nương náu, được hầu hạ biểu ca là mãn nguyện rồi.”
Ta khẽ cười lạnh một tiếng.
“Ngươi đúng là chẳng có chí lớn thật."
“Phải biết, được cưới là chính thất, tự dâng là thiếp thất. Ngươi với phò mã không hôn không gả, tư tình lén lút, chính là tiện thiếp hạ đẳng nhất. Muốn sống, muốn ch.ết, hay muốn bị lăng trì, đều là tuỳ bản cung quyết định.”
Sắc mặt Từ Hy Viện càng lúc càng trắng bệch.
Nàng ta bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau đó nhào tới, quỳ rạp dưới chân ta, liên tục dập đầu.
“Công chúa điện hạ, dân nữ không cố ý. Xin người mở lòng từ bi, cho dân nữ một con đường sống!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận