Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

DẠY DỖ KẾ MẪU TÂM CƠ VÀ TRA NAM ĂN BÁM

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-25 18:45:04
Chân ái của phu quân chính là kế mẫu Từ quý phi của ta.
Hai người đưa tình qua ánh mắt, ngấm ngầm hoài thai nghiệt chủng.
Kiếp trước, ta lựa chọn vạch trần gian tình giữa hai kẻ ấy, chẳng ngờ phụ hoàng vì quá đỗi đả kích mà băng hà.
Từ quý phi cũng vì kinh sợ mà sinh non, một xác hai mạng.
Phu quân bởi thế mà hận ta thấu xương.
Về sau, hắn phò tá Tam hoàng tử đoạt vị, chờ đến khi quyền khuynh thiên hạ liền hạ chỉ lăng trì ta.
“Là ngươi hại ch.ết nàng, ngươi đáng lấy mạng đền mạng!”
Sống lại một đời, ta lựa chọn trợ giúp Từ quý phi sinh hạ nghiệt chủng kia, chỉ bởi ta đã biết bí mật di truyền của gia tộc phu quân.
Mười tháng mang thai, một sớm lâm bồn, ta ôm lấy đứa trẻ trong lòng.
“Phụ hoàng, đệ đệ đáng yêu thật đấy, chỉ là… sao lại có sáu ngón tay?”
1
“Sinh rồi! Sinh rồi!”
Tiếng hô đầy vui mừng của ma ma vang lên cùng tiếng khóc trong trẻo của trẻ con khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, nương nương đã sinh hạ một tiểu hoàng tử.”
Ma ma bế đứa trẻ đưa đến trước phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại không lập tức đón lấy.
Chẳng vì gì khác, chỉ bởi thân thể phụ hoàng nay đã quá yếu, đi có vài bước cũng đã thở gấp, huống chi là bế một đứa trẻ.
Ta mỉm cười, đón lấy đứa bé từ tay ma ma.
“Ma ma, để bổn cung bế đi.”
Ta vừa cười vừa trêu đùa đứa trẻ trong lòng, nhưng khi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, ta liền lộ ra vẻ kinh hoảng.
“Phụ hoàng, phụ hoàng… cái này…”
Phụ hoàng ho khẽ mấy tiếng, đưa ánh mắt về phía ta, hỏi: “Nga nhi, có chuyện gì vậy?”
Ta dùng ánh mắt ra hiệu đuổi hết hạ nhân ra ngoài.
Chờ đến khi trong viện chỉ còn lại ta và phụ hoàng, ta mới cẩn thận nâng bàn tay đứa trẻ lên trước mặt ông.
“Phụ hoàng nhìn xem, đệ đệ có sáu ngón tay."
“Triều ta trải qua trăm năm, chưa từng xuất hiện một đứa trẻ nào có sáu ngón…”
Phụ hoàng lập tức nắm lấy tay đứa trẻ, xem xét hồi lâu, rồi tức giận đến đỏ bừng mặt.
“Đúng vậy, hoàng thất chưa từng xuất hiện kẻ sáu ngón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/d-y-d-k-m-u-t-m-c-v-tra-nam-n-b-m&chuong=1]

Trẫm cũng chưa từng nghe nói nhà mẹ đẻ Quý phi có huyết thống như thế.”
Ta lập tức ôm đứa bé, quỳ xuống.
“Xin phụ hoàng minh giám.”
Kiếp trước, sau khi thành thân, ta từng phát hiện phu quân Trình Bỉnh Phó có một vết sẹo dữ tợn bên ngoài ngón út tay phải, cũng từng tò mò hỏi qua.
Khi đó, Trình Bỉnh Phó chỉ hờ hững đáp là vết sẹo do đứt ngón hồi nhỏ.
Về sau, ta vô tình nghe từ miệng lão ma ma trong phủ Trình Bỉnh Phó một bí mật, rằng chỉ cần là con trai do Trình Bỉnh Phó sinh ra thì đều sẽ có sáu ngón tay.
Vậy nên kiếp này, khi biết được chuyện gian tình giữa Trình Bỉnh Phó và Từ Hy Viện, ta đã không vội vạch trần.
Mà kiên nhẫn chờ đến khi trái chín cuống rụng, đợi đứa trẻ ra đời rồi mới hạ sát chiêu cuối.
Bởi ta biết rất rõ, đứa trẻ này, chỉ có thể là con của Trình Bỉnh Phó.
Suốt mười bảy năm kể từ khi ta chào đời, hậu cung chưa từng có thêm hoàng tự. Nguyên nhân chẳng nằm ở ba nghìn giai nhân trong cung, mà bởi mẫu hậu ta quá tàn nhẫn. Năm xưa, sau khi phụ hoàng bày mưu hãm hại nhà mẹ đẻ ta bị quân địch tàn sát, bà lập tức dùng bí dược hương xông… thiến phụ hoàng.
Từ khi mẫu hậu qua đời tám năm trước, bí mật này chỉ còn mình ta biết.
Vì thế, kiếp trước khi nghe tin Từ Hy Viện có thai, ta đã chấn động đến tột cùng.
Phụ hoàng nâng tay, hạ lệnh: “Toàn Lộc, đi lấy cho trẫm một bát nước trong, trẫm muốn nhỏ máu nhận thân.”
Toàn Lộc nhanh chóng mang đến một bát nước ấm.
Hai giọt máu nhỏ vào, qua một tuần trà vẫn chưa hòa làm một.
Phụ hoàng giận dữ ném chuỗi Phật châu trong tay xuống đất.
Ngực ông phập phồng kịch liệt, sắc mặt tái xanh.
“Tiện nhân, tiện nhân!”
Ta vội vàng nhét một lát nhân sâm vào miệng phụ hoàng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an hồi lâu, cơn tức của ông mới dần dịu xuống.
“Người đâu, kéo tiện nhân kia ra cho trẫm!”
2
Vài ma ma to lớn áp giải Từ Hy Viện từ trong phòng ra.
Sau khi sinh xong, Từ Hy Viện yếu ớt đến cực điểm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.
Toàn Lộc bước lên, hắt thẳng một bát nước vào mặt Từ Hy Viện.
“A!”
Từ Hy Viện thét lên một tiếng, cả người ngã vật xuống đất.
Phụ hoàng đứng bật dậy, bóp lấy cằm nàng ta, trầm giọng quát: “Tiện nhân, nói, cha ruột của nghiệt chủng này là ai?”
Từ Hy Viện vừa tỉnh, còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nàng ta đã quỳ sụp xuống nhận tội theo bản năng.
“Bệ hạ, thần thiếp kinh sợ.”
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, vung tay tát nàng ta một cái thật mạnh, âm thanh chát chúa vang dội.
“Kinh sợ? Ngươi còn dám nói kinh sợ?"
“Nhìn cho kỹ đứa ‘con ngoan’ mà ngươi sinh ra, rồi nói với trẫm ngươi kinh sợ chỗ nào!”
Toàn Lộc lập tức đưa bàn tay dị dạng của đứa trẻ cùng bát nước mà hai giọt máu mãi chẳng thể hòa làm một, đặt trước mặt Từ Hy Viện.
Từ Hy Viện sợ đến suýt ngất lịm.
Hiển nhiên, nàng ta cũng đã đoán ra cha ruột đứa trẻ này là ai.
Từ Hy Viện liên tục dập đầu nhận tội, trán trắng nõn dập đến rớm máu, đỏ tươi loang lổ.
“Bệ hạ, ắt hẳn có kẻ gian hãm hại thần thiếp, cầu bệ hạ minh giám.”
Từ Hy Viện khóc đến lê hoa đái vũ, ai thấy cũng động lòng.
Nhưng trong điện, chẳng một ai vì dáng vẻ thảm thương ấy mà động tâm.

Bình Luận

0 Thảo luận