Sau khi sinh con, người chồng vốn dĩ không thích trẻ con của tôi lại thay đổi hoàn toàn.
Không chỉ suốt ngày ôm con trong lòng, không nỡ buông tay, mà còn chuyển nhượng 50% cổ phần công ty cho tôi.
Cho đến khi tôi nhìn thấy hắn ôm một người phụ nữ vừa mới sinh con, kiên nhẫn dỗ dành cô ta.
"Em yêu, em yên tâm, dù anh không thể ly hôn với người đàn bà đó, nhưng con của chúng ta nhất định sẽ có được gia sản của cô ta."
"Còn đứa bé mà cô ta sinh ra, anh đã sớm đưa vào trại trẻ mồ côi rồi. Cô ta hoàn toàn không thể phát hiện ra con mình đã bị tráo đổi."
Tôi chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
Người chồng từng yêu tôi đến tận xương tủy lại âm thầm tính toán với tôi như vậy.
Nếu đã thế, loại đàn ông này có cũng như không.
Thế nhưng, khi tôi thật sự rời đi, hắn lại hối hận đến phát điên.
1
Tôi nhìn chằm chằm vào đứa bé trong xe nôi, đầu óc vẫn còn trống rỗng.
Hình ảnh vừa rồi không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.
Đúng lúc này, đột nhiên có người ôm lấy tôi từ phía sau, giọng nói dịu dàng.
"Vợ à, sao em lại xuống giường?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-tr-o-con-v-i-ti-u-tam&chuong=1]
Cơ thể em còn chưa hồi phục, đừng tùy tiện đi lại."
Tôi quay đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn tràn đầy tình cảm sâu đậm, nhưng tôi chỉ cảm thấy châm chọc.
Hắn vươn tay bế bổng tôi lên giường, cẩn thận đắp chăn cho tôi.
"Vợ à, em phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để mình bị bệnh, nếu không anh sẽ đau lòng lắm đấy."
Y tá trong phòng bệnh không nhịn được mà cảm thán.
"Tổng giám đốc Cố thật sự rất yêu thương vợ mình, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ."
Gần như cả bệnh viện đều biết, Cố Đình Vân yêu tôi đến tận xương tủy.
Không chỉ đích thân túc trực bên cạnh tôi khi tôi sinh con, mà còn tận tình chăm sóc tôi từng chút một, tự tay lau người cho tôi, chưa bao giờ tỏ ra ghét bỏ.
Thế nhưng, chính người đàn ông này lại đích thân đưa con của chúng tôi vào trại trẻ mồ côi, tráo đổi thành con của người phụ nữ khác.
Chỉ vì muốn chiếm đoạt gia sản của tôi.
Cố Đình Vân bế đứa trẻ đến bên cạnh tôi, trên mặt tràn đầy yêu thương.
"Vợ à, em xem này, đây là con của chúng ta, trông có phải rất giống chúng ta không?"
Tôi nhìn đứa bé trong tã lót, khẽ lắc đầu: "Vậy sao? Nhưng em lại thấy nó chẳng giống em chút nào, cứ như không phải con của em vậy."
"Chồng à, anh chắc là không nhầm chứ?"
Nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn Cố Đình Vân.
Quả nhiên, vẻ mặt hắn lóe lên chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã lắc đầu: "Sao có thể chứ, đây chính là con của chúng ta."
Một cơn đau âm ỉ dội lên trong lòng, khiến tôi gần như không thể thở nổi.
Đứa con đáng thương của tôi, vừa chào đời đã chưa từng gặp mẹ, giờ đây lại cô độc trong trại trẻ mồ côi. Sao hắn có thể nhẫn tâm đến vậy!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bất ngờ vang lên tiếng gõ.
Ngoài cửa, một y tá nhỏ mặc đồ che kín mít đứng đó, ánh mắt đưa tình nhìn Cố Đình Vân.
"Cố tiên sinh, bác sĩ có chuyện tìm anh."
Toàn thân Cố Đình Vân cứng đờ, có chút mất tự nhiên liếc nhìn tôi.
"Vợ à, anh ra ngoài một lát."
Tôi nhìn nữ y tá trước cửa, lập tức nhận ra cô ta chính là mẹ ruột của đứa bé trong lòng tôi.
Cố Đình Vân đi đến cửa, nắm tay người phụ nữ đó, vội vã rời đi.
Tim tôi đau đến mức không thể thở nổi, nhưng vẫn cố gắng nhấc chân bước theo.
Bọn họ đi đến cầu thang, khi tôi đến gần thì chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng cười khúc khích của người phụ nữ.
Giọng Cố Đình Vân khàn đặc: "Em mặc đồ y tá làm gì? Muốn quyến rũ anh à?"
Người phụ nữ cất giọng nũng nịu: "Thế anh có thích không?"
"Em bây giờ đã qua cữ rồi, bác sĩ nói là có thể… rồi đấy~"
Cố Đình Vân khẽ cười: "Em đúng là hồ ly tinh, sau này đừng đến chỗ vợ anh nữa, lỡ bị cô ấy phát hiện thì sao?"
Người phụ nữ chu môi, giọng nũng nịu: "Em không cần biết! Cô ta có danh phận, còn em thì không, anh nhất định phải dành nhiều thời gian cho em!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận