Chỉ là vài câu nặng lời đã khiến chị ta tỏ ra đáng thương như vậy.
Thế còn tôi thì sao? Ba năm bị hành hạ trong bệnh viện tâm thần...
Không phải ba ngày, mà là một nghìn không trăm chín mươi lăm ngày.
“Cố Ức Liễu, tôi mệt rồi. Tôi muốn về.”
Nói xong, tôi không nhìn lại nét mặt chị ta, cũng chẳng sợ sự trả thù của chị ta nữa.
Tôi thực sự... quá mệt mỏi rồi.
Nhìn bạn bè ngày xưa lần lượt bước đi trên con đường họ chọn, theo đuổi giấc mơ của mình, lòng tôi bỗng dâng lên niềm ghen tị khôn nguôi.
Lẽ ra... tôi cũng nên là một phần trong số họ.
Nhưng giờ đây... tôi chỉ còn là kẻ mang đầy thương tích, chẳng còn tương lai nào nữa.
10
Cơn đau đầu của tôi ngày càng tệ hơn.
Trong tay tôi vẫn còn số tiền mà Cố Ức Liễu đưa, nhưng tôi không muốn dùng đến nó. Loại thuốc giảm đau rẻ nhất ở phòng khám ven đường là thứ tốt nhất mà hoàn cảnh kinh tế hiện tại cho phép tôi mua.
Tôi mơ hồ cảm nhận được rằng bệnh tình của mình rất nghiêm trọng, nhưng tôi không dám đến bệnh viện, càng không dám đối diện với sự thật phũ phàng ấy.
Lại một bữa tiệc gia đình.
Phó Minh Triết và Cố Ức Liễu ngồi đối diện tôi, trông họ có vẻ ngày càng thân thiết hơn.
Nhìn cảnh Phó Minh Triết gắp thức ăn cho Cố Ức Liễu, tôi vô thức buột miệng: “Chị ta bị dị ứng với cà chua, không thể ăn được.”
Tôi luôn nói ra những điều không hợp hoàn cảnh.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
“Ồ, Ngọc Thần đúng là tinh tế, suýt nữa mẹ quên mất Ức Liễu bị dị ứng với cà chua. Đều tại mẹ chỉ lo chuẩn bị món ngon để tiếp đãi khách!”
Mẹ vội vàng đặt đũa xuống, cố gắng làm dịu bầu không khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-k-h-i-h-n-r-i&chuong=8]
Lần này, Cố Ức Liễu không tức giận, chỉ mỉm cười nhìn tôi: “Không ngờ cậu vẫn nhớ sở thích của tôi.”
“Ừm.”
Tôi đáp lại với vẻ mặt không cảm xúc, tưởng rằng chị ta sẽ nổi giận, nhưng không ngờ người tìm cớ gây chuyện lại là Phó Minh Triết.
Sau bữa ăn, lấy lý do tập thể dục, anh ta đưa tôi ra khu vườn nhỏ.
“Tạ Ngọc Thần, cậu nhớ kỹ thói quen của Ức Liễu như vậy, chẳng lẽ còn muốn tranh giành với tôi sao? Ba năm trong trại tâm thần vẫn chưa đủ để cậu học khôn à? Có phải cậu cố tình làm tôi mất mặt trên bàn ăn không?”
Ánh mắt anh ta đầy hận thù, như muốn nuốt chửng tôi.
“Anh đã có được điều mình muốn rồi, còn hận tôi làm gì?”
Tôi siết chặt nắm tay bên người, đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Thật ra, tôi rất muốn đánh anh ta một trận, nhưng không muốn gây rắc rối, để mẹ tôi bị đuổi khỏi nhà họ Cố.
“Có lẽ lúc trước tôi nên trừ khử tận gốc, không để cậu có cơ hội quay về.”
Phó Minh Triết giơ tay định làm gì đó, nhưng ngay giây sau, anh ta bất ngờ nhảy vào đài phun nước.
“Bõm!”
Tôi bị nước bắn ướt sũng.
“Tạ Ngọc Thần, cậu đang làm gì thế!?”
Giọng nói của Cố Ức Liễu vang lên từ phía sau.
Lần này, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thậm chí còn muốn nhận luôn cái danh “kẻ thích bắt nạt.”
Phó Minh Triết định bôi nhọ tôi để Cố Ức Liễu ghét bỏ tôi thêm, vậy thì tôi sẽ cho anh ta toại nguyện.
Tôi quay đầu nhìn người phụ nữ vốn dĩ thuộc về anh ta, rồi bước đến đài phun nước.
“Bịch!”
Trong lúc Phó Minh Triết đắc ý vì kế hoạch sắp thành công, tôi mạnh mẽ nhấn đầu anh ta xuống nước.
Khi Cố Ức Liễu còn chưa kịp chạy đến, tôi ghé sát tai anh ta thì thầm: “Cố Ức Liễu vốn đã không thích tôi, vậy mà anh còn phải bày trò bẩn thỉu này để vu oan tôi sao? Tôi muốn xem anh còn có thể làm gì để trả thù nữa.”
Ngày trước, tôi dễ dàng bị lừa, chỉ vì quên mất rằng lòng người khó đoán.
Bây giờ, tôi chẳng còn gì để mất nữa.
Phó Minh Triết vùng vẫy điên cuồng trong nước, không ngừng đập tay muốn thoát khỏi sự khống chế của tôi.
“Tạ Ngọc Thần, thả tôi ra... đợi đó... tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá!”
Tôi cười lạnh lẽo, vừa định nói gì đó thì “Chát!”
Một bên mặt tôi bỏng rát.
“Tạ Ngọc Thần, cậu đang làm cái gì vậy!?”
Cố Ức Liễu giáng cho tôi một cái tát mạnh khiến chút dũng khí vừa bùng lên trong tôi phút chốc tan biến dưới ánh mắt đầy ghét bỏ của chị ta.
“Chị... là anh ta khiêu khích tôi trước.”
Tôi không mong Cố Ức Liễu tin mình, chỉ hy vọng chị ta có thể cho tôi một cơ hội để chứng minh bản thân vô tội.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận