Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ KẾ HỐI HẬN RỒI

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:25:44
Thực ra Cố Ức Liễu không hề dữ dằn. Chỉ là xuất thân từ gia đình giàu có khiến chị ta luôn mang vẻ hờ hững với mọi thứ.
Nhưng khi quen biết lâu hơn, tôi nhận ra chị ta chỉ không thích người lạ. Còn tôi, từ lâu đã nằm trong phạm vi "người thân" của chị ta.
Giữa tôi và Cố Ức Liễu có biết bao hồi ức đẹp đẽ.
Tiếc rằng, vật đổi sao dời. Chị ta không còn là chị gái dịu dàng trong ký ức của tôi, và tôi cũng không còn là chàng trai trẻ đầy hoài bão ngày ấy.
...
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi cảm thấy mình đã quên rất nhiều chuyện.
Tôi trở về ngôi nhà mẹ tôi tái hôn, nhưng con gái riêng của cha dượng luôn thích nhìn tôi chằm chằm.
Dù đã có chồng, song chị ta vẫn thường hỏi tôi những câu không đầu không cuối, mập mờ dò xét xem tôi có thích ai không.
Tôi lắc đầu bảo rằng hiện tại chỉ muốn tập trung vào việc học, không muốn nghĩ đến chuyện khác.
Những gì tôi nói đều là thật lòng, nhưng chị ta trông có vẻ rất thất vọng.
...
Cố Ức Liễu đối xử với tôi rất tốt.
Chị ta thường mua bánh ngọt mà tôi thích mỗi khi tan làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-k-h-i-h-n-r-i&chuong=12]


Nhưng có lần, khi phát hiện tôi không còn đeo chuỗi hạt trầm hương trên tay, chị ta tức giận hỏi tôi có phải đã vứt nó đi không.
Tôi không hiểu sao chị ta lại nổi giận như vậy. Đó là đồ của tôi, tôi muốn làm gì thì làm chứ.
Tôi bình thản đáp: “Tôi thấy chuỗi hạt đó không may mắn, nên đã vứt rồi.”
“Vứt rồi? Cậu vứt ở đâu?”
Tôi chỉ về phía thùng rác không xa: “Ở đằng kia.”
Mắt Cố Ức Liễu lập tức đỏ hoe. Chị ta lao ra giữa cơn mưa, bất chấp bẩn thỉu mà lục tìm trong đống rác.
Tôi đứng ở cửa, lặng lẽ dõi theo từng hành động của chị ta.
Nhưng rồi mưa cũng ngừng, còn Cố Ức Liễu vẫn không tìm thấy chuỗi hạt trầm hương ấy.
Dĩ nhiên là chị ta không thể tìm được.
Bởi vì chuỗi hạt ấy vẫn nằm trong túi áo tôi.
“Không tìm thấy... Sao lại không tìm thấy chứ?”
Người phụ nữ ướt sũng trong cơn mưa trông thật bơ phờ và tuyệt vọng. Chị ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Tạ Ngọc Thần, tôi tìm không thấy... Không thể tìm thấy chuỗi hạt trầm hương tôi từng tặng cậu.”
16
“Không sao, với tôi bây giờ, thứ đó hoàn toàn không còn quan trọng nữa.”
Tôi mỉm cười trấn an chị ta, nhưng chỉ mình tôi biết được sự ác ý ẩn sâu trong lòng.
Cố Ức Liễu sẽ không bao giờ nghĩ đến việc, qua những ca phẫu thuật liên tiếp, khi các dây thần kinh bị khối u chèn ép dần hồi phục, ký ức của tôi cũng trở lại.
Dù không hiểu vì sao chị ta lại mang vẻ đau khổ vì tình như vậy trước mặt tôi, điều đó cũng không ngăn cản được ý định trả thù của tôi.
Trong tình yêu, người lún sâu hơn sẽ dễ bị nắm thóp hơn.
Phó Minh Triết là chồng trên danh nghĩa của Cố Ức Liễu, nhưng anh ta không thể giữ được trái tim chị ta.
Cố Ức Liễu vẫn sống trong biệt thự nhà họ Cố, ngoài giờ làm việc, chị ta chỉ ở nhà trò chuyện cùng tôi.
Hôm Phó Minh Triết mang quà đến thăm, Cố Ức Liễu đang lau vệt bánh còn vương trên khóe miệng tôi.
Từ góc nhìn của anh ta, có lẽ cảnh tượng đó trông giống như chị ta đang hôn tôi vậy.
Phó Minh Triết lập tức kéo mạnh Cố Ức Liễu ra sau lưng mình, vung tay định tát tôi, nhưng bị người phụ nữ phía sau đẩy mạnh ra xa.
Ánh mắt Phó Minh Triết nhìn Cố Ức Liễu vừa đau đớn vừa ngờ vực.
“Anh đang làm cái gì vậy? Ngọc Thần đã bị anh hại đủ thảm rồi, giờ anh còn muốn bắt nạt cậu ta nữa sao?”
Cố Ức Liễu chắn trước mặt tôi như một con gà mái bảo vệ con mình.
“Anh bắt nạt cậu ta? Chính cậu ta đang quyến rũ em đó! Em không thấy sao? Anh mới là người chồng hợp pháp của em đấy!”
Phó Minh Triết hoàn toàn nổi giận.
Còn tôi, đứng ở góc khuất mà chị ta không nhìn thấy, bắt chước nụ cười khiêu khích của Phó Minh Triết.
Trong cuộc chiến kéo dài nhiều năm với Phó Minh Triết, tôi chưa bao giờ giành được lợi thế.
Không phải vì mưu kế của anh ta quá cao siêu, mà vì sự thiên vị của Cố Ức Liễu đã khiến anh ta trở nên bất khả chiến bại.
Nhưng giờ đây, Cố Ức Liễu đã thay đổi, chị ta muốn bù đắp cho tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận