Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ KẾ HỐI HẬN RỒI

Chương 17

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:26:52
22
Ngoại truyện: Cố Ức Liễu
Khi biết tin bố tái hôn, lòng tôi tràn ngập nỗi ấm ức và nghi kỵ.
Người phụ nữ đó có phải là kẻ thứ ba không?
Đứa em trai đó có phải người thừa kế tương lai của nhà họ Cố không?
Tôi có cần làm gì đó để hủy hoại nó không?
Thế nhưng, khi thật sự gặp mặt Tạ Ngọc Thần, tôi bỗng nhận ra mình đã suy tính quá nhiều việc vô ích.
Một kẻ mọt sách chỉ biết học hành, hoàn toàn không quan tâm đến việc kinh doanh thì làm sao có thể đe dọa tôi được?
Khi nói chuyện với tôi, Tạ Ngọc Thần thậm chí còn lắp bắp.
Vì vậy, tôi cho rằng trong nhà chỉ có thêm hai kẻ ăn bám mà thôi.
Dù có hơi chướng mắt, nhưng món ăn dì Tạ nấu lại khiến tôi cảm nhận được hương vị của gia đình.
Vì thế, tôi tỏ lòng tốt, dẫn Tạ Ngọc Thần vừa thi xong đại học đi chơi khắp nơi.
Có lẽ ngay từ lúc đó, tôi đã sai lầm.
Lẽ ra tôi không nên chủ động mời cậu ấy. Như thế, tôi đã không phát hiện rằng kẻ mọt sách kia thực ra không ngốc chút nào.
Khi tôi kinh ngạc trước vẻ đẹp kỳ vĩ của địa mạo Đan Hà, cậu ấy có thể dí dỏm giảng giải nguyên nhân hình thành của nó.
Khi tôi bị những du khách thô lỗ quấy rối, cậu ấy sẵn sàng đứng ra bảo vệ, buộc bọn họ phải xin lỗi tôi.
Dù nhỏ hơn tôi ba tuổi, Tạ Ngọc Thần vẫn cư xử khéo léo đến mức khiến người khác khó lòng ghét bỏ.
Tôi bắt đầu tò mò về quá khứ của cậu ấy.
Nhưng tôi quên rằng, tò mò chính là khởi đầu của tình yêu.
Tôi phát hiện tuổi thơ của cậu ấy không hề êm đềm.
Còn người phụ nữ mà tôi từng nghĩ là hồ ly tinh – dì Tạ – thì thường xuyên bị bạo hành trong cuộc hôn nhân trước đó.
Cả hai mẹ con họ đều là những con người bất hạnh.
Dì Tạ giờ đã tìm được hạnh phúc, còn Tạ Ngọc Thần... cậu ấy cũng xứng đáng có một cuộc đời an yên.
Vì vậy, tôi tặng cậu ấy chuỗi tràng hạt gỗ đàn, cầu chúc bình an và vui vẻ trong những ngày tháng sắp tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-k-h-i-h-n-r-i&chuong=17]


Rõ ràng người chúc phúc là tôi, nhưng cuối cùng lại chính tôi là người đẩy Tạ Ngọc Thần vào đường cùng.
Ngày cậu ấy tỏ tình với tôi, tôi không thấy phiền lòng.
Thậm chí, tôi còn hơi vui.
Nhưng khi lời tỏ tình ấy bị mọi người nghe thấy, ánh mắt khinh miệt và những lời mỉa mai khiến tôi run sợ.
Tôi chưa bao giờ là vị thần tiên trong mắt Tạ Ngọc Thần.
Tôi chỉ là một người phàm tục.
Vì thế, tôi sợ hãi những lời đàm tiếu.
Để tránh bị người khác chỉ trích, dưới sự xúi giục của Phó Minh Triết, tôi đã đưa Tạ Ngọc Thần vào viện tâm thần.
Tôi hy vọng cậu ấy sẽ khỏi bệnh nhưng lại không muốn cậu ấy ngừng yêu tôi.
Trong mắt tôi, viện tâm thần chỉ là nơi tạm lánh cơn bão dư luận.
Tôi còn cố ý dặn dò viện trưởng chăm sóc cậu ấy chu đáo. Nhưng rồi, dưới sự thúc giục liên tục của Phó Minh Triết, tất cả đã biến thành thảm kịch.
Khi tôi nhận ra tất cả, mọi thứ đã quá muộn.
Tạ Ngọc Thần đã không còn nữa.
Dù tôi muốn chuộc lỗi, cũng không thể nào tìm được cậu ấy ở nơi đâu.
Nhưng những kẻ từng làm tổn thương cậu ấy, tôi không tha cho một ai.
Tất nhiên, trong đó có cả chính tôi.
Tôi phá hủy viện tâm thần tàn ác ấy, tự tay giết chết Phó Minh Triết, rồi để chính mình sa vào ngục tù.
Những gì tôi làm, liệu có đủ để Tạ Ngọc Thần tha thứ cho một kẻ hèn nhát chưa từng dám thổ lộ tình cảm?
Câu trả lời là không.
Tạ Ngọc Thần sẽ không bao giờ tha thứ cho người phụ nữ đã nhân danh tình yêu mà đẩy cậu ấy vào cái chết.
Tôi mãi mãi bị đóng đinh trên vị trí của một “chị gái.”
Sống không cùng thời, chết chẳng chung mồ.
Đó chính là sự trừng phạt cho kẻ phụ lòng chân tình.
Nhưng tôi... vẫn rất nhớ Tạ Ngọc Thần.
Chàng trai năm đó chỉ nhìn về phía tôi bằng đôi mắt ngập tràn tình cảm...
...đã mãi mãi không còn quay trở lại.
(Kết thúc truyện)

Bình Luận

0 Thảo luận