Chị ta... cuối cùng cũng làm được một điều tốt đẹp.
Tôi cứ ngỡ Cố Ức Liễu làm tất cả chỉ để chuộc lỗi, nhưng không ngờ chị ta lại hẹn Phó Minh Triết đến một nhà kho hẻo lánh ở ngoại ô.
Tên ngốc Phó Minh Triết còn ăn mặc bảnh bao, hào hứng đi gặp chị ta.
Vừa bước vào kho, anh ta lập tức bị đánh ngất rồi trói chặt lại.
Dù vậy, trong cơn mơ hồ, anh ta vẫn luôn ảo tưởng về một Cố Ức Liễu đang muốn cùng anh ta “vui đùa”.
“Ức Liễu, anh biết giữa chúng ta vẫn còn tình cảm... Em muốn thế nào, anh đều có thể chiều.”
Đúng là mặt dày không biết xấu hổ.
Cố Ức Liễu không đáp lại, chị ta chỉ thẳng tay tát anh ta một cái trời giáng, phá tan giấc mơ hoang đường ấy.
21
Tôi nhìn vết máu đọng nơi khóe miệng của Phó Minh Triết, trong lòng thầm tính toán: rốt cuộc khi nào mình mới có thể đầu thai chuyển kiếp .
“Em đánh anh làm gì?”
Phó Minh Triết cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, bắt đầu giãy giụa muốn chạy trốn.
Nhưng Cố Ức Liễu sao có thể cho anh ta cơ hội đó đây?
“Ba năm Tạ Ngọc Thần bị hành hạ trong bệnh viện tâm thần, có phải là do anh sắp đặt không?”
“Đương nhiên là không rồi...”
Phó Minh Triết chối phắt không chút do dự. Nhưng khi lưỡi dao sắc bén kề lên cổ, anh ta lập tức đổi giọng: “Em... em biết hết rồi sao? Nhưng tất cả đều là vì anh yêu em mà!”
“Tạ Ngọc Thần xứng đáng để thích em sao? Không tiền, không quyền, suốt ngày như con chó chạy theo em, nhìn là phát bực. Với lại... đâu phải anh giết cậu ta.”
Anh ta buông ra những lời đầy vẻ hợp lý, nhưng dưới ánh mắt băng giá của Cố Ức Liễu, giọng điệu anh ta bắt đầu run rẩy: “Cậu ta... cậu ta bệnh chết mà. Anh... anh chẳng làm gì cả...”
Lời biện hộ còn chưa dứt, ngực anh ta đã bị một lỗ máu xuyên thủng.
“Ức Liễu... vì cậu ta mà em muốn giết anh để hả giận sao?”
Máu không ngừng tuôn ra từ miệng, nhưng Phó Minh Triết vẫn không cam lòng, gào thét đòi câu trả lời.
Khuôn mặt của Cố Ức Liễu vấy đầy máu, nụ cười của chị ta lạnh lẽo như ác quỷ.
“Tại sao à? Bởi vì chúng ta đều là những tên đao phủ đã giết chết Tạ Ngọc Thần. Đương nhiên phải đi tìm cậu ấy để chuộc tội rồi.”
Sự sống của Phó Minh Triết kết thúc chóng vánh, bị chôn vùi trong nhà kho hoang vắng.
Cố Ức Liễu không xử lý xác anh ta mà để mặc thi thể phân hủy trong bóng tối lạnh lẽo.
Giết người xong, chị ta vẫn sống như không có chuyện gì xảy ra: đi làm đúng giờ, xử lý công việc chu đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-k-h-i-h-n-r-i&chuong=16]
Trên cổ tay chị ta là vòng trầm hương được sửa chữa kỹ lưỡng, ngày ngày đeo lên, thành kính dâng hương cầu nguyện.
...
Khi cảnh sát đến biệt thự nhà họ Cố, mẹ tôi đang ngồi cùng Cố Ức Liễu, ôn lại chuyện cũ của tôi thuở nhỏ.
Bà chỉ vào ảnh tôi trong album, bảo rằng ngày bé tôi hoạt bát hơn nhiều so với khi trưởng thành.
Bên trong là khung cảnh ấm áp yên bình, bên ngoài là các nhân viên thi hành công vụ nghiêm nghị chuẩn bị phá cửa.
Lúc họ xông vào, Cố Ức Liễu không hề hoảng loạn.
Chị ta đứng lên, chỉnh lại vạt áo ngay ngắn.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ tôi, chị ta dịu dàng trấn an: “Dì Tạ, đừng lo. Con sẽ quay lại ngay thôi.”
...
Cố Ức Liễu đã nói dối.
Lời hứa “sẽ quay lại ngay” của chị ta, đổi lấy bảy năm tù giam.
Khi tiếng búa thẩm phán vang lên, tuyết trắng khẽ rơi ngoài trời, tôi lần đầu tiên cảm nhận được chút hơi ấm đã mất từ lâu.
Giang Thành bước vào mùa đông, trận tuyết lớn chôn vùi mọi tội lỗi.
“Đông đã đến rồi, xuân sẽ còn xa sao?”
Tôi nhìn đôi tay ngày càng mờ ảo của mình, ngẩng đầu lên và chạm vào ánh mắt đẫm lệ của Cố Ức Liễu.
Không cần hỏi, tôi biết chị ta đã thấy tôi.
Nhưng tôi phải đi rồi.
Linh hồn tôi vô thức trôi về nơi ấm áp phía xa, còn Cố Ức Liễu bất chấp lời khiển trách của thẩm phán, tuyệt vọng lao về phía tôi.
Dù đầu gối chảy máu vì ngã, chị ta vẫn loạng choạng đứng dậy đuổi theo.
Tôi chỉ khẽ lắc đầu.
Nhưng Cố Ức Liễu lại khóc dữ dội hơn.
“Tạ Ngọc Thần... Tôi sai rồi. Tôi đã làm sai rất nhiều điều.”
"Cậu không thể... không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa sao?”
“Tôi thích cậu! Cậu có biết không? Tôi đã thích cậu từ lâu lắm rồi!”
Cuối cùng, tôi cũng nghe được lời tỏ tình của Cố Ức Liễu.
Bốn năm thầm yêu, ba năm bị hành hạ, một năm điều trị đau đớn và vô số đêm không thể chợp mắt...
Tám năm đằng đẵng, cuối cùng Cố Ức Liễu cũng chịu thừa nhận rằng chị ta thích tôi.
Nhưng... tôi không cần tình yêu của chị ta nữa.
Bởi vì... tôi đã không còn yêu chị ta từ lâu rồi.
Giữa tôi và chị ta...
Chỉ là có duyên... nhưng không có phận.
(Hết Chính Văn)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận