Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ KẾ HỐI HẬN RỒI

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-09-08 23:25:31
Dường như… tôi đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Tôi, người bị bóng tối nuốt chửng, hoàn toàn sụp đổ.
Tôi phát điên ném mọi thứ trong tầm tay, như thể muốn trút hết nỗi căm phẫn và tuyệt vọng.
Chỉ đến khi giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ, cảm giác đau nhói từ lòng bàn chân mới kéo tôi trở về với thực tại.
Lúc Cố Ức Liễu phá cửa xông vào, những gì chị ta nhìn thấy chỉ là một kẻ điên loạn, không còn chút hình người.
14
“Tạ Ngọc Thần, cậu lại phát điên cái gì nữa vậy?!”
Tôi quay đầu theo hướng giọng nói, cố gắng nhìn rõ vẻ mặt của Cố Ức Liễu, nhưng tôi đã mù rồi.
Một kẻ mù thì làm sao có thể đọc được cảm xúc của người khác?
Rõ ràng là chị ta đang trách mắng tôi, nhưng giọng nói quen thuộc ấy lại khiến tôi có cảm giác rằng mình vẫn còn tồn tại trên cõi đời này.
Vẫn có người quan tâm đến tôi, dù đó chỉ là sự chán ghét vô tận.
Một nỗi xót xa không rõ nguyên do dâng lên trong lòng tôi, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt.
“Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Tiếng bước chân của Cố Ức Liễu dồn dập hơn, nhưng giọng nói lại dịu dàng lạ thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-k-h-i-h-n-r-i&chuong=11]


Giây tiếp theo, tôi cảm nhận được làn gió nhẹ thoảng qua khuôn mặt mình.
Những ngón tay mềm mại, dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt tôi.
“Tạ Ngọc Thần, đừng khóc nữa. Có uất ức gì thì nói với tôi, được không?”
Những lời tràn đầy quan tâm ấy tựa như kéo tôi từ địa ngục sâu thẳm trở về. Chị ta chưa bao giờ thực sự ruồng bỏ tôi, dù tôi từng nghĩ vậy.
Tôi suýt chút nữa đã kể hết những gì mình phải chịu đựng trong trại tâm thần.
May mà tôi vẫn kịp kiềm chế.
Tôi không muốn tự chuốc lấy nhục nhã thêm nữa.
“Tôi không sao... Chị... đi đi.”
Tôi không biết Cố Ức Liễu phản ứng thế nào, càng không biết rằng nơi khóe mắt mình đã bắt đầu rỉ máu.
Chị ta kéo tôi đi, thẳng đến nơi nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Cơ thể tôi không ngừng run rẩy, như phản xạ có điều kiện trước ký ức kinh hoàng.
Tôi gạt phăng chút tự tôn còn sót lại, quỳ sụp xuống, khẩn cầu: “Làm ơn... Đừng đưa tôi về trại tâm thần nữa!”
Bàn tay đang nắm chặt cánh tay tôi khẽ sững lại.
“Tạ Ngọc Thần, có phải bọn họ đã ngược đãi cậu không? Cậu nói tôi nghe đi!”
Tôi bật cười cay đắng: “Chẳng phải chính chị đã dặn dò họ ‘chăm sóc’ tôi thật tốt sao?”
“Chị có biết ba năm qua tôi sống thế nào không? Tôi chưa từng được ăn một bữa no, chưa từng có một giấc ngủ yên ổn! Bây giờ, chị vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ thê thảm sao? Chị còn muốn đưa tôi về đó ư?!”
Cố Ức Liễu lặng thinh, không đáp lời.
Tôi nghĩ: “Chị ta chắc chắn đang cắn rứt lương tâm.”
Nhưng khi những tiếng hô cấp cứu và tiếng khóc vang vọng khắp nơi, tôi chợt nhận ra...
Cố Ức Liễu đã đưa tôi đến bệnh viện.
“Tôi chỉ... muốn đưa cậu đến bệnh viện.”
Tôi không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn theo bác sĩ làm mọi xét nghiệm cần thiết.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhíu mày, giọng trách móc: “Bệnh nhân nặng thế này mà giờ mới đưa đến bệnh viện sao?”
Cố Ức Liễu lo lắng hỏi: "Cậu ta... bệnh nặng lắm sao?”
“Suy dinh dưỡng nghiêm trọng, nhiều chỗ xương gãy, hơn nữa còn có khối u ác tính trong não... Cô nghĩ như vậy chưa đủ nghiêm trọng sao? Bây giờ bệnh đã chuyển sang giai đoạn cuối, dù có điều trị tích cực thì cũng chỉ sống được tối đa một năm!”
Nói đến đây, bác sĩ không giấu nổi sự phẫn nộ: “Gia đình các người sao không quan tâm đến bệnh nhân từ sớm? Phát hiện sớm có thể điều trị kịp thời, hà tất phải để người ta chịu khổ đến mức này!”
15
Thì ra là ung thư não.
Chẳng trách đầu tôi ngày càng đau, trí nhớ cũng ngày một tệ hơn.
Tinh thần tôi sa sút đến mức không thể nghe trọn cuộc đối thoại giữa bác sĩ và Cố Ức Liễu, rồi hoàn toàn ngất đi.
Trong cơn mê man, dường như có người vừa khóc lóc cầu xin tôi đừng ngủ, vừa có người mắng tôi là kẻ si tâm vọng tưởng.
Giữa ánh sáng chập chờn và những âm thanh hỗn loạn, tôi được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ ấy là lần đầu gặp Cố Ức Liễu, cảm giác rung động ấy đến giờ tôi vẫn không thể quên.

Bình Luận

0 Thảo luận