Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN CÙNG PHỎNG MỞ TIỆM NAILS

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:42:35
Chỉ nghe một tiếng hét sắc nhọn vang lên, tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Tựa như nghe thấy âm thanh vật nhọn rạch vào thứ gì đó.
Tiếp theo là tiếng cầu cứu đầy hoảng loạn của Triệu Vũ Đồng: “Mau! Gọi cảnh sát! Giết người rồi!!!”
Tôi và Chu Đào lập tức nhắn tin cho nhau, liên hệ với quản lý ký túc và cảnh sát trong thời gian nhanh nhất.
Quản lý chạy đến hốt hoảng, lúc đó tôi và Chu Đào mới dám bật đèn.
Trước mắt là một cảnh tượng đỏ chói mắt.
May mắn vết thương ở cánh tay, không trí mạng.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Trần Vọng Nguyệt bị khống chế.
Mà lúc này, cô ta không những không khóc mà lại cười.
“Ha ha ha, con súc vật. Triệu Vũ Đồng, mày hại tao nhiễm HPV, tao tặng mày món quà lớn.”
“Con dao này dính máu tao mua từ bệnh nhân AIDS đấy, thế nào, cảm động chứ?”
Lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều hoảng loạn.
Vì có khá nhiều người đến giúp đỡ, nên chẳng ai biết mình có chạm vào máu không.
Tôi không khỏi thầm mừng vì bản thân lúc đó không bốc đồng mà lao vào can ngăn, nếu không người bị đâm có lẽ không chỉ là Triệu Vũ Đồng.
Triệu Vũ Đồng bị thương vẫn còn cãi lại: “Chính mày bừa bãi mới bị lây, sao lại đổ lên đầu tao?”
“Nếu tao thực sự nhiễm AIDS, tao sẽ kéo mày chết chung!”
Nhưng Trần Vọng Nguyệt chẳng buồn để ý đến cô ta, mà quay sang hét với đám đông đang chứng kiến: “Các chị em, chẳng lẽ chỉ có mình tao tay mọc mụn khi làm nail ở đây sao?”
Vừa dứt lời, liền có mấy người bước ra.
Trong đó có một người nóng tính, lập tức tháo giày ném thẳng vào Triệu Vũ Đồng.
“Hay thật, thì ra là vì mày! Tao cứ tưởng do mình ở bẩn mới nhiễm HPV, còn bị bạn trai chia tay.”
“Tao cũng vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-m-ti-m-nails&chuong=8]

Cứ tưởng lỗi do bản thân, ai ngờ là vì mày!”
Ngày càng nhiều nạn nhân bước ra, đồng loạt tố cáo Triệu Vũ Đồng.
Ban đầu họ đều tưởng là vấn đề cá nhân, không nghĩ nhiều, cũng chẳng nói ra ngoài.
Nhưng trong xã hội cứ hô hào bình đẳng giới này, một khi con gái mắc một số bệnh sẽ bị gán cho các loại tin đồn bẩn thỉu.
Một số người thiếu kiến thức còn xem HPV là bệnh lây qua đường tình dục, mà đâu biết rằng hệ miễn dịch yếu cũng có thể bị nhiễm.
Các cô gái bấy lâu bị dồn nén cảm xúc nay bùng nổ, đồ rác, dép, các thứ lần lượt bay về phía Triệu Vũ Đồng.
Triệu Vũ Đồng lại nở nụ cười châm biếm: “Đã ham rẻ thì còn quan tâm sạch hay không?”

14
Đúng lúc đó, cảnh sát cũng vừa đến nơi, lập tức duy trì trật tự hiện trường.
Thực ra, ngay trước cổng trường có đồn cảnh sát nhưng rất nhiều chuyện đều bị nhà trường ém nhẹm, thông tin chẳng thể truyền ra ngoài.
Sau khi cảnh sát nắm được tình hình sơ bộ, họ đưa những người liên quan đi.
Tôi và Chu Đào vì là bạn cùng phòng nên cũng bị mời đi lấy lời khai.
Sau mấy ngày bôn ba, cuối cùng cũng có kết quả.
Qua điều tra, người mắc HPV là một sinh viên từng đến ký túc xá làm móng.
Lúc Triệu Vũ Đồng làm móng, cô ta đã vô ý cắt trúng mụn nhỏ trên tay người đó.
Mủ chảy ra, dính vào dụng cụ làm móng.
Mà hai người kia, một người không nói gì, một người thì bẩn thỉu.
Sinh viên ấy thích làm đẹp nhưng bị nhiều cửa hàng từ chối phục vụ, nên thường xuyên đến tìm Triệu Vũ Đồng.
Cứ thế, ngày càng nhiều người bị lây nhiễm.
Trong số đó còn có vài sinh viên bị nấm móng, chỉ vì Triệu Vũ Đồng từng tiếp khách bị nấm móng mà không hề khử trùng dụng cụ.
Điên rồ hơn là, bản thân Triệu Vũ Đồng lại không tin tưởng tay nghề của chính mình, nên chưa từng tự làm móng cho bản thân.
Nhưng dù đề phòng kỹ càng đến đâu, cuối cùng cô ta vẫn nhiễm phải bệnh thật sự nghiêm trọng.
Toàn bộ sự việc được làm sáng tỏ, những nạn nhân không cam lòng để yên.
Cô chủ nhiệm cố gắng dập chuyện, nhưng mọi việc đã quá rùm beng, đoạn video quay hôm đó còn bị lan truyền khắp mạng.
Những sinh viên vốn luôn nghe lời giáo viên, giờ đây gạt bỏ mọi danh hiệu, kỷ luật đang đè nặng trên vai họ.
Họ cùng nhau viết đơn khiếu nại, quyết đòi Triệu Vũ Đồng phải cho mọi người một lời giải thích.
Vụ việc này khiến trường tôi nổi tiếng luôn.
Hiệu trưởng gấp rút giải quyết khủng hoảng, tuyên bố sẽ đuổi học Triệu Vũ Đồng, đồng thời bồi thường cho các sinh viên khác.
Điều khiến người ta hả hê nhất là, cô chủ nhiệm bị đuổi việc.
Hơn nữa, sau khi ảnh cô ta bị lộ khắp mạng, gần như chẳng có nơi nào dám nhận cô ta vào làm.
Còn Trần Vọng Nguyệt làm người khác bị thương cũng đã bị kết án tù.
Không rõ vì lý do gì, trước khi vào tù Trần Vọng Nguyệt xin gặp tôi và Chu Đào một lần.
Lúc này trông cô ta vô cùng tiều tụy, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo, sáng ngời.
Không giống sự u ám đầy sát khí như dạo trước.
Khi thấy chúng tôi, cô ta có phần ngượng ngùng.
“Miểu Miểu, Chu Đào, xin lỗi.”
Cô ta xin lỗi vì trước kia từng lạnh nhạt, mỉa mai chúng tôi, xin lỗi vì đã không nghe lời khuyên của tôi mà còn quay lưng đâm sau lưng tôi.
Lần này Trần Vọng Nguyệt không nói gì thêm, nhưng sự im lặng ấy lại chân thành hơn bất kỳ lời nào trước đó.

15
Tiếc rằng, hình phạt dành cho Triệu Vũ Đồng không nghiêm khắc như tưởng tượng.
Tuy cô ta khiến nhiều người bị lây bệnh nhưng vì không biết nên không bị xem là cố ý.
Nếu phải xử phạt, thì chỉ có thể là vì mở tiệm làm móng trái phép và tung tin đồn thất thiệt.
Dù vậy, khoản tiền bồi thường cũng đủ khiến cô ta chao đảo rồi.
Lúc Triệu Vũ Đồng cùng mẹ đến ký túc xá dọn đồ, tôi tình cờ có mặt.
Lúc này, cô ta chẳng còn tâm trạng gì mà liếc nhìn tôi, chỉ cúi đầu thu dọn quần áo.
“Miểu Miểu, tớ không biết đã chọc giận cậu chuyện gì nữa, thật sự xin lỗi.”
“Cậu...”
Cửa ký túc xá khép lại, từ xa còn nghe tiếng mẹ Triệu Vũ Đồng oang oang: “Vũ Đồng à, lần này nghỉ học luôn đi. Em trai con sắp cưới, cần mua nhà. Mẹ giới thiệu cho con một người, có điều hơi lớn tuổi tí, hôm nay về xem mặt luôn nhé…”
Tôi và Chu Đào nhìn nhau, lần này đi rồi, cuộc sống của Triệu Vũ Đồng e rằng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng mà chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?
Tôi khoác tay Chu Đào, mời cô ấy về nhà tôi chơi dịp nghỉ lễ.
“Nghỉ đông về nhà tớ chơi nhé, ăn dê quay chính hiệu.”
“Thật á? Nhưng… hay là cậu để bán lấy tiền đóng học phí đi?”
Tôi khẽ gõ đầu Chu Đào: “Nói gì thế, thiếu gì đâu. Nhà tớ còn mấy nghìn con cơ mà.”
Chu Đào kinh ngạc lấy tay bịt miệng, rồi lập tức nhào vào trêu đùa với tôi: “Được lắm, hóa ra là bà trùm ngầm giấu nghề à!”
Hai chúng tôi cười đùa vui vẻ, cùng nhau đón chờ quãng đời đại học tươi đẹp phía trước.
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận