6
Trần Vọng Nguyệt tức đến đỏ cả mắt, cô ta nín nén hồi lâu mới rặn ra được một câu: "Không tin tao méc giáo vụ đó."
Tôi lại bật cười khinh miệt: "Ồ, vậy cậu đi đi. Xem giáo vụ sẽ phê bình tôi hay là tịch thu hết dụng cụ làm móng của mấy người. Không biết nếu báo lên hiệu trưởng thì có khi nào đuổi học cả hai đứa không ha?"
Nghe xong, sắc mặt của hai đứa tụi nó lập tức thay đổi.
Triệu Vũ Đồng còn lo lắng nắm lấy tay Trần Vọng Nguyệt, sợ rằng cô ta kích động lỡ tay làm hỏng luôn "sự nghiệp làm móng" của mình.
Thực ra tôi chỉ đang dọa tụi nó thôi, vì kiếp trước tôi cũng từng tìm giáo vụ cầu cứu nhưng giáo vụ chỉ muốn dĩ hòa vi quý, chuyện lớn hóa nhỏ.
Triệu Vũ Đồng sợ bị đồn ra ngoài sẽ bị nghi là quản lý không chặt, ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Cùng lắm cũng chỉ là tịch thu cái đèn làm móng, chẳng giải quyết được gốc rễ gì.
Triệu Vũ Đồng cuối cùng vẫn không bị trừng phạt thích đáng, cứ thế nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Trần Vọng Nguyệt bị tôi chọc đến phát điên mà không dám làm gì.
Đúng lúc Chu Đào còn thêm dầu vào lửa: "Mau xin lỗi đi, rồi trả hết tiền điện còn nợ. Không thì méc giáo vụ đó nha."
Tôi liếc mắt khen ngợi Chu Đào, không tệ, học nhanh dùng liền.
Triệu Vũ Đồng không thể tiếp tục giả vờ yếu đuối nữa, nghiến răng nghiến lợi: "Xin lỗi, tớ trả tiền. Đừng méc giáo vụ."
Cô ta vừa cúi đầu xin lỗi, vừa để lộ ánh mắt đầy thù hằn.
Tôi lạnh nhạt cảnh cáo: "Chỉ cần cậu yên phận, tụi tôi cũng sẽ không kiếm chuyện. Dù sao làm lớn lên thì chẳng tốt cho bên nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-m-ti-m-nails&chuong=4]
Hơn nữa, đoạn đầu của vụ việc vừa nãy tôi đã thu âm lại rồi, là hai người các cậu sai trước."
Triệu Vũ Đồng như quả bóng xì hơi, gật đầu liên tục.
Chu Đào khoác tay tôi như con gà trống vừa thắng trận, ngẩng cổ đưa ra yêu cầu cuối: "Trần Oẳng Oẳng, chủ nhân cậu xin lỗi rồi, cậu không xin lỗi sao?"
Móng tay Trần Vọng Nguyệt bấm sâu vào lòng bàn tay, rồi cô ta cũng phải cúi đầu: "Xin lỗi."
7
Từ đó, hai phe trong ký túc xá nhìn nhau không vừa mắt nhưng vẫn giữ được hòa bình giả tạo.
Cho đến khi một tiếng hét thất thanh của Trần Vọng Nguyệt phá vỡ giấc ngủ trưa của tôi.
"A! Sao ngón tay tớ nổi mẩn cục cục thế này?"
Tôi liếc mắt một cái đã thấy ngay mấy cái mụn nhỏ quanh móng tay trỏ của cô ta.
Lúc này chắc chỉ mới nhiễm nhẹ, trông vẫn chưa nghiêm trọng.
Cô ta lo lắng cầu cứu Triệu Vũ Đồng: "Vũ Đồng, tay tớ sao nổi mẩn thế này?"
Triệu Vũ Đồng đang bận trang điểm, liếc qua một cái, chẳng mấy để tâm: "Trời ơi, chắc bị muỗi đốt thôi mà."
Trần Vọng Nguyệt vẫn không yên tâm: "Nhưng nó không giống mấy lần muỗi cắn trước đây..."
Triệu Vũ Đồng bắt đầu mất kiên nhẫn: "Ôi dào, tớ nói là không sao mà. Hôm trước có chị khách cũng bị giống vậy, đi khám rồi, bác sĩ nói do côn trùng cắn thôi."
Nghe vậy, Trần Vọng Nguyệt mới tạm yên lòng.
Vụ việc cứ thế bị xí xóa.
Tôi và Chu Đào liếc nhìn nhau cùng cười. Hay lắm, vở kịch sắp bắt đầu rồi.
Trước đó tôi đã phát hiện có khách từng bị nổi mẩn tay sau khi làm móng, rất giống triệu chứng HPV.
Tôi đã bí mật nói cho Chu Đào, bảo cô ấy cẩn thận đồ dùng cá nhân và cố gắng khuyên mấy sinh viên ham rẻ đừng đi làm móng chỗ Triệu Vũ Đồng.
Có người biết ơn, có người không để tâm.
Giờ thì Trần Vọng Nguyệt đúng là dính rồi.
Được Triệu Vũ Đồng vỗ về, cô ta tạm tin là bị muỗi đốt. Thậm chí để lấy lòng, Triệu Vũ Đồng còn mua thuốc mỡ kháng viêm.
Thế là Trần Vọng Nguyệt lại càng nghe lời hơn.
Nhìn hai người họ thân thiết như chị em, tôi lại bắt đầu mong chờ biểu hiện của Trần Vọng Nguyệt khi biết sự thật.
8
Các nốt sùi trên ngón tay Trần Vọng Nguyệt dần lan sang chỗ khác. Không chịu nổi được nữa, cô ta lặng lẽ một mình đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả không ngoài dự đoán: Trần Vọng Nguyệt đã nhiễm HPV.
Khi trở về ký túc xá, mắt Trần Vọng Nguyệt đỏ hoe, đầy nước. Trên tay còn cầm theo đơn thuốc và vài loại thuốc mỡ.
HPV có thể điều trị nhưng quá trình điều trị thì khá dài.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận