Kết hợp với gương mặt rưng rưng nước mắt của Triệu Vũ Đồng, tôi bỗng biến thành kẻ ác lớn nhất.
Thậm chí, Trần Vọng Nguyệt còn đem chuyện tôi từng nói riêng với cô ta kể tuốt ra ngoài: “Tớ nói thật nhé, đâu cần phải tính toán chi ly như vậy? Hôm trước Miểu Miểu còn bảo tớ tránh xa Vũ Đồng, nói móng tay cô ấy làm không sạch. Nhưng tớ thấy sạch mà, nhiều người làm có sao đâu, Miểu Miểu thật là quá cầu kỳ.”
Triệu Vũ Đồng như tìm được tri kỷ, xúc động nắm chặt tay Trần Vọng Nguyệt: “Cảm ơn cậu, Vọng Nguyệt. Tớ không ngờ Miểu Miểu lại nói xấu tớ sau lưng như vậy.”
Hai người họ như chị em ruột, còn mặt tôi thì đen như đáy nồi.
Giỏi lắm Trần Vọng Nguyệt, kiếp trước thấy cô ta đáng thương giống tôi nên kiếp này mới tốt bụng nhắc nhở.
Không ngờ vì chút lợi lộc mà quay lưng bán đứng tôi.
Chu Đào tức đến nỗi định đứng ra bênh vực tôi.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, lắc đầu.
Không cần thiết vì loại người rác rưởi như vậy mà động tay động chân, cứ chờ xem bọn họ tự chuốc lấy hậu quả là được rồi.
Còn Trần Vọng Nguyệt, đúng là lời hay cũng chẳng khuyên nổi người muốn chết.
Kiếp trước, người đầu tiên bị lây bệnh chính là cô ta.
Vì thể trạng cô ta yếu nhất, sức đề kháng kém nhất.
5
Kể từ ngày hôm đó, phòng ký túc xá bốn người chia làm hai phe.
Tôi và Chu Đào chơi với nhau, Triệu Vũ Đồng và Trần Vọng Nguyệt một nhóm.
Trần Vọng Nguyệt ngày ngày như tay sai vặt vãnh cho Triệu Vũ Đồng, đổi lại được làm móng miễn phí bằng mấy món đồ thừa.
Cô ta vung vẩy mấy móng tay giả như gà mái khoe trước mặt chúng tôi: “Ái chà, hôm nay lại đổi kiểu mới, đẹp ghê!”
“Mấy viên đá này lấp lánh ghê, làm tay tớ trông thon hơn hẳn.”
Mà có Trần Vọng Nguyệt chống lưng, Triệu Vũ Đồng càng ngày càng quá quắt.
Buổi trưa lúc người ta nghỉ ngơi, cô ta lôi khách vào ký túc xá làm móng ồn ào náo loạn.
Để tạo không khí, còn bật nhạc inh ỏi bằng điện thoại.
Chu Đào không nhịn được nữa, lên tiếng trách móc: “Có thể yên tĩnh một chút không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-m-ti-m-nails&chuong=3]
Ký túc xá đâu phải của riêng cậu.”
Trần Vọng Nguyệt lại vênh móng tay lên, dựa hơi người mà cãi lại: “Sao nào? Bệnh đỏ mắt lại tái phát rồi à? Chẳng qua là ghen tị vì Vũ Đồng làm ăn tốt, kiếm được tiền thôi!”
Đúng lúc đó, ký túc xá mất điện.
Giữa mùa hè oi bức, điều hòa mà ngừng là chết người.
Một khách hàng làm móng càu nhàu: “Sao lại mất điều hòa rồi? Làm cái này mất cả đống thời gian, không nóng chết mới lạ.”
Khách vừa mở miệng, Triệu Vũ Đồng lập tức nịnh nọt: “Sao thế được! Chắc là hết tiền điện thôi, nạp cái là có ngay.”
Nói xong cô ta quay sang sai khiến chúng tôi nạp điện: “Mọi người giúp nạp tiền điện nhé, tớ đang bận tay lắm. Lát nữa chia đều nha.”
Tôi bị tiếng ồn làm tỉnh, cũng không nhịn nổi nữa mà kéo rèm giường ra. “Triệu Vũ Đồng! Bao nhiêu lần rồi, cái đèn làm móng của cậu tiêu hao điện kinh khủng, từ khi cậu mở ‘tiệm móng’ ở ký túc xá, phòng mình phải nạp điện liên tục, vậy mà cậu không bao giờ chịu trả thêm một xu.”
“Đúng đó, trước giờ tụi này nhịn cho yên chuyện, nhưng mong cậu cũng nên tự biết điều một chút.”
Triệu Vũ Đồng nước mắt lưng tròng xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, tớ thật sự không nghĩ tới chuyện này.”
Bộ dạng này của cô ta, đến khách cũng không nhịn được mà bênh: “Mọi người đừng quá đáng thế chứ, Vũ Đồng chẳng qua là quên thôi mà.”
Ba người này, kẻ tung người hứng, đúng là chọc tức người khác.
Tôi bật dậy khỏi giường, dứt khoát vung tay tát cho Triệu Vũ Đồng một cái.
Triệu Vũ Đồng còn chưa kịp phản ứng, Trần Vọng Nguyệt đã hét lên: “Cậu dám đánh Vũ Đồng?!”
Cô ta là công chúa dòng họ hoàng tộc chắc? Tôi tát một cái cũng không được?
Tôi tiện tay tát luôn cho Trần Vọng Nguyệt một phát: “Suýt thì quên mất cậu.”
“Ồn ào muốn chết, sau này đừng gọi là Trần Vọng Nguyệt nữa, đổi thành Trần Oẳng Oẳng đi, ngày nào cũng sủa như chó.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận