Quan trọng hơn, không ít người vẫn mang định kiến với bệnh này, luôn cho rằng con gái bị là do “không biết giữ mình”.
Xui xẻo thay, Triệu Vũ Đồng lại đúng kiểu người như vậy.
Khi nhìn thấy tờ giấy kết quả, ánh mắt cô ta khựng lại một chút, rõ ràng có chột dạ, nhưng chưa đến hai giây sau đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Rất rõ ràng, cô ta biết bệnh này đến từ đâu.
Nhưng… cô ta có thừa nhận không?
Rõ ràng là không.
Triệu Vũ Đồng giả vờ đau lòng, nước mắt lưng tròng, giọng nói đầy quan tâm: “Trời ơi, sao lại như vậy được chứ? Vọng Nguyệt cậu xưa nay luôn sạch sẽ kỹ tính mà. Loại bệnh này chẳng phải chỉ khi nào sống buông thả mới dễ mắc phải sao?”
Nói xong, cô ta lập tức đưa tay che miệng như lỡ lời, rồi vội vàng giải thích:
“Ý tớ không phải vậy đâu! Ý tớ là… chẳng phải cậu đang quen bạn trai à? Biết đâu là do cậu ta chơi bời bên ngoài rồi lây sang cho cậu…”
Nói xong lại vờ vĩnh: “Tớ chỉ đoán vậy thôi, đừng nghĩ nhiều nhé…”
Nhưng lời như thế, ai mà không để bụng cho được?
Trần Vọng Nguyệt như bị tức đến hồ đồ, lại thật lòng tin theo lời Triệu Vũ Đồng.
“Chắc chắn là thế rồi! Tớ phải để cả trường biết cái bộ mặt thật phản bội, dơ bẩn của hắn!”
Tôi và Chu Đào trốn một góc, im lặng nhìn cô ta bị dắt mũi như bò mà vẫn tưởng mình đang nắm quyền chủ động.
9
Đúng là hai người đó hành động nhanh thật.
Có lẽ là bị mấy clip “vạch mặt Tuesday” trên mạng ảnh hưởng, Trần Vọng Nguyệt tự nhận mình là chính thất, quyết tâm đi đánh ghen tận nơi.
Không những thế, cô ta còn lấy phần lớn tiền sinh hoạt ít ỏi còn lại để thuê người giăng băng rôn.
Một đám người ùn ùn kéo đến trước ký túc xá nam sinh.
Chuyện vui thế này, tất nhiên tôi và Chu Đào phải đích thân đi xem mới đã.
Tụi tôi lẫn trong đám đông, đọc rõ mấy dòng chữ to đùng trên băng rôn:
“Thằng chó Cố Khải của khoa Thể thao, phản bội lăng nhăng, lây bệnh dơ bẩn!”
Tôi đọc xong mà hít sâu một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-c-ng-ph-ng-m-ti-m-nails&chuong=5]
Trần Vọng Nguyệt ra tay độc ác thật, không để lại cho bạn trai chút đường lui nào.
Chưa kiểm chứng đã xông đến làm ầm lên thế này…
Người không rõ đầu đuôi bị Trần Vọng Nguyệt khích động, nhất là các bạn nữ, ai nấy đều tỏ vẻ bất bình thay cô ta.
Họ thi nhau hô:
“Thằng chó Cố Khải, quỳ xuống xin lỗi!”
“Thằng chó Cố Khải, quỳ xuống xin lỗi!”
…
Giữa bầu không khí nóng hừng hực đó, Cố Khải cuối cùng cũng không chịu được mà bước ra khỏi ký túc xá.
Là sinh viên thể thao nên vóc dáng Cố Khải cao lớn, vừa xuất hiện đã mang theo khí thế bức người. Anh ta đứng chắn trước mặt Trần Vọng Nguyệt, bóng đổ lên người cô ta như sắp đè ngộp.
“Trần Vọng Nguyệt, em bị điên à? Em đang làm loạn cái gì thế? Anh đã làm gì có lỗi với em hả?!”
Liên tục mấy câu chất vấn khiến Trần Vọng Nguyệt vừa mở miệng đã bị đẩy lùi khí thế một nửa.
Dĩ nhiên, thái độ mạnh mẽ của Cố Khải lại chọc giận đám đông xung quanh: “Anh nói chuyện kiểu gì với bạn gái vậy? Định ức hiếp con gái hả?”
“Đúng rồi, đàn ông mà còn định ra tay nữa à?”
“Thằng này chơi bời lắm đây…”
Những lời này như đổ thêm dầu vào lửa, tiếp thêm dũng khí cho Trần Vọng Nguyệt. Cô ta ưỡn thẳng lưng, vung tay tát cho Cố Khải một cái: “Tôi làm ầm lên thì sao? Anh dám làm mà không dám nhận à? Anh lăng nhăng bên ngoài, không biết bám lấy con nào dơ bẩn, giờ tay tôi cũng bị lây rồi!”
Cô ta cũng liều luôn, đưa bàn tay bị nổi mẩn ra trước mặt mọi người.
Không giơ còn đỡ, vừa giơ ra, đến Cố Khải cũng ngớ người.
“Em… em thật sự bị nhiễm bệnh à?”
“Anh thề là tôi không có phản bội! Xong rồi, tôi phải đi khám ngay!”
“Trần Vọng Nguyệt, cô đợi đấy! Nếu cô lây bệnh cho tôi thật, tôi không tha cho cô đâu!”
Cố Khải nói xong không buồn giải thích thêm mà đẩy Trần Vọng Nguyệt sang một bên rồi cắm đầu chạy đến bệnh viện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận