20
Lúc này đây.
Ta và một lão hòa thượng trọc đầu đang vây quanh t/h/i t/h/ể của ta, ngồi nhìn đã hơn nửa nén nhang.
Lão hòa thượng ấy là do Giang Dự Hoài bắt tới để làm ta sống lại.
Sau lần thở dài thứ ba mươi tám, cuối cùng lão cũng nói thật:
“Bệ hạ, bần tăng bất lực. Nếu còn không hạ táng nương nương, e là sẽ phát sinh thi biến.”
Giang Dự Hoài mặc một thân bạch y, hốc mắt đen hoắm, im lặng nhìn chằm chằm vào lão hòa thượng.
Cuối cùng lạnh lùng phun ra một câu:
“Không cứu nổi nàng thì ngươi chôn cùng đi.”
Vừa dứt lời, Lãnh Nhất đã dẫn người vào, kéo hòa thượng đi.
Trước khi đi, lão hòa thượng mắng nhiếc một trận tơi bời, đoạn này xin miễn thuật lại một vạn chữ.
Ta thì ngồi trên nắp quan tài của mình, vắt chân chữ ngũ, trầm tư nghĩ về cuộc đời làm quỷ.
Thi biến à?
Liệu có xấu hơn nữa được không?
Nửa tháng qua, Giang Dự Hoài cứ như thể đ/i/ê/n d/ạ/i.
Ngày ngày ôm x/a/c ta thủ thỉ trò chuyện, còn thay y phục mới cho ta đủ kiểu màu sắc.
Còn bản thân hắn thì suốt đêm không ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhìn ta.
Người đã c/h/e/c rồi, còn giả bộ thâm tình cho ai xem chứ?
Mùi x/a/c thối nồng nặc trong phòng, cho dù là mùa đông cũng không giấu được.
Hắn không sợ bị mùi này hun c/h/e/c chắc?
Ta chán chẳng buồn nhìn, dứt khoát treo mình lên xà nhà, ngắm trời ngắm đất, chỉ không thèm nhìn hắn — mắt không thấy, lòng khỏi phiền.
Sau nửa tháng Giang Dự Hoài bỏ bê chính sự, một tin chấn động triều đình truyền đến hoàng cung.
Phụ thân của tiểu bạch hoa, tức Lâm Thừa tướng, mưu phản rồi.
Lâm Thừa tướng là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-s-n-chi-gi-a-ho-ng-quy-n&chuong=9]
Là thầy của muôn dân sĩ tử, là trụ cột trong các thế gia vọng tộc.
Dựa vào quan hệ đó, chẳng ít lần khiến tiên đế và tân đế đau đầu.
Văn nhân sĩ tử coi trọng khí tiết, tiểu bạch hoa là đích nữ, lại là Hoàng hậu do cả dòng họ nâng đỡ, có uy tín không nhỏ trong hàng thế gia.
Ấy vậy mà một tiểu thư kiểu mẫu của các đại tộc, lại g/i/e/c phi tử trong cung vì ghen tị — người đó lại còn là chính thất của Hoàng đế, con gái độc nhất của Lạc Đại tướng quân.
Thế thì còn làm gương cho ai được?
Thế gia vọng tộc quan hệ phức tạp, nếu không đến mức phải động thì chẳng ai muốn động vào.
Nhưng lần này, Giang Dự Hoài đã ra tay — không chỉ ra tay, mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Bằng cách gì? Chính là để cái tin ta c/h/e/c loan truyền khắp triều đình nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay.
Cả triều chấn động.
Lâm gia bị đẩy vào đường cùng.
Lâm Thừa tướng biết rõ, Hoàng đế đang định dùng Lạc gia để dập mình, hắn sẽ ngồi chờ ngư ông đắc lợi.
Vậy là ông ta chạy. Dẫn theo dòng chính trong nhà bỏ trốn.
Còn lại những tộc nhân bên nhánh nhỏ, bị Giang Dự Hoài xử gọn — tịch thu toàn bộ, g/i/e/c sạch người kháng chỉ.
Nói là thủ đoạn sắt đá cũng chẳng ngoa, chẳng qua là gây ra không ít lời bàn tán.
Mà Giang Dự Hoài thì chẳng thèm để tâm.
Cuối cùng hắn đã nhổ tận gốc Lâm gia — cái khối u độc của triều đình.
Đêm hôm ấy, ngày Lâm gia sụp đổ, Dưỡng Tâm điện lại bị ma ám.
21
Ta nhìn bộ váy cung trang màu phấn hồng trên người mình, bất lực thở dài.
Chỉ cần Giang Dự Hoài thay trang phục cho x/a/c ta một lần, hồn ma ta cũng phải "thay đồ" theo — như thể đang diễn thời trang mỗi ngày.
C/ơ t/h/ể ta đã bắt đầu xuất hiện thi ban.
Dù hắn điều người đến vận băng dự trữ để làm chậm quá trình, nhưng rốt cuộc vẫn vô ích.
Ta không hiểu.
Ngày đó hắn phế bỏ võ công của ta, vô tình tàn nhẫn đến thế.
Giờ lại diễn vở kịch gì vậy?
Hiện tại, Giang Dự Hoài đang gục bên giường chợp mắt, hắn đã không nhắm mắt bao ngày, nhìn dáng vẻ này chắc là quá mệt rồi, đến mức có người lẻn vào cũng không hay biết.
Ta nhìn bóng người quen thuộc kia, chỉ thấy đau đầu.
Phụ thân ta vừa vất vả cứu huynh ấy ra ngoài, sao tự vác x/a/c quay lại nữa rồi?
Không sai, kẻ lẻn vào chính là sư huynh Nghiêm Tùng.
Từ nhỏ huynh ấy đã thích chọc vào đầu hổ, ta quen rồi.
Lần này sư huynh tới với mục đích rõ ràng, vừa vào điện liền đi thẳng đến bên giường, muốn đoạt x/a/c ta mang đi.
Thấy huynh ấy đã đưa tay sắp chạm vào cánh tay ta, ta theo phản xạ nín thở.
Chợt ánh bạc lóe lên — “xoạt” một tiếng, đèn đuốc trong điện sáng bừng, vô số binh lính mặc giáp đen tràn vào, dẫn đầu chính là Lãnh Nhất.
Còn Giang Dự Hoài vừa nãy còn đang ngủ, lúc này hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm sư huynh ta.
Thanh đoản đ/a/o trong tay hắn, kề ngay bên bụng sư huynh, chỉ cần tiến thêm nửa tấc là xuyên thủng.
“Nghiêm Tùng, ta đã nói rồi — nàng là thê tử của ta, ngươi không mang đi được.”
Giọng hắn lạnh lùng tối tăm, vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.
Nếu lời của ta hắn nghe được, ta thật muốn gào lên cho hắn rõ:
“Ta không phải!”
Nhưng tiếc rằng... Hắn không nghe thấy.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận