Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐÓA SƠN CHI GIỮA HOÀNG QUYỀN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-08-31 14:20:38
10

Hoài ca ca, chàng nếm thử món này xem?”

… Hoài ca ca?

Dòng ký ức bị cắt ngang, câu gọi kia khiến ta rợn cả người.

Không biết từ khi nào, tiểu bạch hoa và Giang Dự Hoài đã bắt đầu dùng bữa.

Ta tìm một góc thật xa hai người họ, âm thầm đếm sợi tóc mình, tránh để bản thân lại bị nghẹn vì tức.

Người xưa nói: Ăn không nói, ngủ không lời.

Điểm này thì tiểu bạch hoa làm khá tốt, xứng đáng là thiên kim tiểu thư thế gia.

So ra, ta thật thô lỗ.

Ta thì cứ thích vừa ăn vừa nói, cảm thấy thế mới vui vẻ.

Giang Dự Hoài từng vì chuyện này mà trách ta không biết quy củ, nhưng ta vẫn không chịu sửa.

Hắn càng nghiêm, ta càng nghịch.

Không biết hai người họ nói gì, chỉ thấy tiểu bạch hoa che miệng cười duyên.

Ta vểnh tai nghe ngóng, hình như là nhắc đến ta.

“Hoài ca ca, chúng ta tìm cơ hội đến thăm Lạc tỷ tỷ được không?”

Tay Giang Dự Hoài khựng lại.

Ta nghe thấy hắn lạnh lùng nói:

“Đang yên đang lành, nhắc đến nàng ấy làm gì?”

Bây giờ tim ta đã c/h/e/c lặng, chẳng còn thấy đau nữa.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-s-n-chi-gi-a-ho-ng-quy-n&chuong=5]


Ngược lại, tiểu bạch hoa hơi biến sắc, cuối cùng yên lặng cúi đầu, không nói thêm gì.

11

Giang Dự Hoài mới đăng cơ, công vụ bận rộn.

Dùng xong bữa liền rời đi.

Ta chỉ đứng dậy muộn một bước, lại bất ngờ phát hiện — chó nam nhân kia đã đi xa, mà ta vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ.

Cấm chế... Biến mất rồi?

Nghĩ vậy, ta thử bước ra khỏi cung Tê Ngô.

Nhưng đến bước cuối cùng, lại bị một lực vô hình đ/á/n/h bật trở lại.

Cơn lạnh từ đầu tràn xuống, tim ta nhói đau, ôm n/g/u/c quỵ xuống.

Không được... Vẫn không thoát được.

Lúc này, phía sau vang lên giọng tiểu bạch hoa đầy nghi hoặc.

“Cái này là gì vậy?”

Tim ta đập dồn dập, chậm rãi quay đầu lại.

Trước mắt là một miếng ngọc bội trắng ngà, bóng loáng.

Nàng ta đang cầm ngọc bội xoay qua xoay lại xem xét.

Đó là ngọc bội ta mang từ khi mới sinh ra.

Đêm động phòng hoa chúc, ta đã đưa nó cho Giang Dự Hoài, dặn hắn giữ gìn.

Vậy mà… Hắn vẫn mang theo bên người?

Điều này, ta thật không ngờ.

“Cái này hẳn là vật tùy thân của Hoàng thượng.” — Có người lên tiếng giải thích thay.

Tiểu bạch hoa nhìn chằm chằm ngọc bội, vẻ mặt như đang trầm ngâm điều gì đó khiến lòng ta thấp thỏm — chẳng lẽ nàng ta định hủy nó?

Nhưng điều khiến ta bất ngờ hơn là — tiểu bạch hoa lại cẩn thận lấy một chiếc hộp gấm, trân trọng đặt ngọc bội vào.

Lúc đó, trong đầu ta như có tia sáng vụt qua.

Chẳng lẽ thứ đang trói buộc ta... Là ngọc bội này?

Quả nhiên, như thể để chứng thực suy đoán,

Khi tiểu bạch hoa cho người mang ngọc bội trả lại Giang Dự Hoài.

Ta lập tức bị ép theo sát cung nữ ấy đến tận Dưỡng Tâm điện.

Còn chưa vào bên trong, ta đã đụng phải một người quen...

12

Người quen trước mặt không ai khác, chính là đại sư huynh đã lớn lên cùng ta từ nhỏ — Nghiêm Tùng.

Ta và sư phụ từng lén gọi huynh ấy là “Tiểu Diêm Vương”.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi khi huynh ấy nổi giận, có thể khiến bọn ta sống dở c/h/e/c dở.

Nhưng... Sao huynh ấy lại xuất hiện ở đây?

Ta thoáng nghi hoặc.

Trong điện vang lên tiếng đ/ậ/p p/h/á, xen lẫn là tiếng giận dữ vô lực của Giang Dự Hoài.

Một tiểu thái giám ôm đầu chạy ra ngoài, gấp gáp tiến đến trước mặt Nghiêm Tùng, khổ sở khuyên nhủ:

“Nghiêm đại hiệp, ngài tha cho bọn nô tài đi, bệ hạ không muốn gặp ngài.”

Tiểu Diêm Vương vốn là người không để lộ hỉ nộ.

Thế nhưng hôm nay, ta tận mắt thấy sắc mặt huynh ấy biến đổi không ngừng, cuối cùng dồn lại thành một tiếng quát vang trời:

“Giang Dự Hoài, ngươi từng hứa với ta, nếu có một ngày không thể bảo vệ được Chỉ Nhi chu toàn, thì để ta đưa muội ấy đi. Nay thỉnh ngươi giữ lời!”

Lòng ta như có sấm nổ.

Ta từ nhỏ đã được phụ thân đưa lên núi học võ.

Khi ấy, sư phụ chỉ thu hai đệ tử là ta và đại sư huynh.

Sư huynh tính tình lãnh đạm, còn ta thì trái ngược, lại giỏi lấy lòng sư phụ.

Vì vậy, sư phụ thường căn dặn huynh ấy: “Chỉ Nhi còn nhỏ, con làm ca ca, phải luôn che chở cho nó.”

Từ đó, trong những ngày học võ trên núi, huynh ấy luôn nhường nhịn ta.

Sau này, khi ta về nhà, huynh ấy cũng theo về doanh trại, chỉ là để bảo vệ ta.

Rồi ta thành thân.

Hôm ấy, đại sư huynh uống r/u/o/u say mèm, hẹn Giang Dự Hoài ra ngoài.

Khi hắn trở về, trên mặt có một vết bầm tím, ta gặng hỏi thì hắn nói là vô tình va phải.

Ta không nghĩ nhiều, tin là thật.

Giờ mới hiểu, là sư huynh ra tay.

Nhưng giờ đây, Giang Dự Hoài đã không còn là mưu sĩ ngày xưa ở doanh trại nữa.

Nếu chọc giận hắn, hôm nay sợ rằng sư huynh ta cũng khó toàn mạng.

Lòng ta rối loạn vô cùng.

Quả nhiên, chẳng ngoài dự đoán.

Tiếng bước chân vang lên, Giang Dự Hoài từ trong điện bước ra, sát khí đằng đằng.

Hắn giận dữ chỉ vào sư huynh:

“Nghiêm Tùng, ngươi muốn nghịch thượng sao?”

Tội này... Nặng quá rồi, ta lập tức cảm thấy đau đầu.

“Thỉnh bệ hạ ban ân, cho Lạc Chỉ được về nhà, từ nay duyên phận dứt sạch, nam nữ không liên can.”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận