16
Ngày thứ năm sau khi ta c/h/e/c, tuyết lớn phủ trắng cả trời đất.
Tiểu bạch hoa bưng bát canh nhân sâm hầm kỹ đến thăm Giang Dự Hoài.
Hai người thân mật uống canh cùng nhau, trước khi rời đi, nàng ta như vô tình nhắc nhở:
“Trời giá lạnh, chỗ Lạc tỷ tỷ... Nên sớm chuẩn bị thì hơn.”
Giang Dự Hoài thay hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày, làm ra vẻ lo lắng:
“Ôi, sao mà trẫm đãng trí thế này, hôm qua Lạc tướng quân còn bảo muốn gặp nữ nhi. Nếu vậy, Hoàng hậu cùng trẫm đến lãnh cung một chuyến.”
Lúc ấy, ta đang buồn chán ngồi xổm trên đầu sư tử đá ngoài điện, ngắm tuyết rơi.
Nghe vậy liền ngẩn ra trong chốc lát.
Rồi sau mới phản ứng lại — cuối cùng... Có người đến thu x/a/c cho ta rồi?
Hoàng đế Hoàng hậu cùng đi, đoàn người rầm rộ hướng thẳng về phía lãnh cung.
Ta phiêu đãng theo sau, tâm tình hớn hở, trong lòng còn đoán xem lát nữa phản ứng của bọn họ sẽ ra sao.
Sẽ là thất vọng chăng? Hay là kinh hỉ?
Còn đang nghĩ mông lung chưa có kết quả, thì giọng xướng cao the thé của tổng quản thái giám đã cắt ngang dòng suy tưởng của ta:
“Hoàng thượng Hoàng hậu nương nương giá lâm — Lạc nương nương nghênh giá!”
Âm thanh bén nhọn vang vọng khắp lãnh cung hoang tàn, rồi theo hành lang uốn lượn quay về điểm xuất phát.
Ngoài những cành cây bị tuyết đè nghiêng nghiêng, rơi xuống vài hạt tuyết tí tách...
Hoàn toàn không có bất kỳ hồi âm nào.
Sắc mặt Giang Dự Hoài đen đến cực điểm, ánh mắt tiểu bạch hoa xẹt qua một tia bất an, cung nữ thị vệ phía sau thì ai nấy đều nín thở chờ lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-s-n-chi-gi-a-ho-ng-quy-n&chuong=7]
Lúc này, tiểu bạch hoa lên tiếng, giọng mềm mại khẽ khàng:
“Tỷ tỷ, ta cùng bệ hạ đến thăm tỷ đây, mau ra nghênh giá đi.”
Vẫn không có ai đáp lại.
“Tỷ tỷ... Chẳng lẽ vẫn còn giận chăng, đến đáp lời ta cũng không muốn?” Nàng ta nói, mắt đã ngân ngấn lệ.
Lúc này Giang Dự Hoài không nhịn được nữa, lạnh giọng vung tay:
“Người đâu, phá cửa!”
17
Ta bất chợt thấy tim mình giật thót.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá văng, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn, đoàn người ào ào tràn vào trong.
Ta gảy ngón tay, âm thầm đếm: Một, hai, ba...
Tiếng thét chói tai vang lên không ngừng, ta nhíu mày bịt tai, nghiêng đầu thò ra nhìn thử.
Quả không hổ là lãnh cung.
Trong phòng chẳng có thứ gì ngoài một chiếc giường, mà chiếc giường ấy lại là thứ nửa hỏng nửa lành, méo mó vênh vẩu.
Ta co quắp nằm trên chiếc giường cũ nát ấy.
Tay phải ôm c/h/ặ/t lấy t/h/â/n t/h/ể, tay trái che kín mắt, giống như không để người ta thấy được đôi mắt ấy.
À, ta nhớ ra rồi.
Giây phút cuối cùng trước lúc lìa đời, ta đã gắng gượng lau khô giọt lệ trên khóe mi.
Bởi ta không muốn người ta khi phát hiện ra x/a/c ta lại nghĩ rằng khi đ/a/u đ/ớ/n Lạc Chỉ lại chỉ biết khóc như một tiểu cô nương yếu ớt.
Dưới thân là vệt m/a/u đã khô cằn thành mảng, màu thâm tím như t/h/â/n t/h/ể đã teo tóp lạnh băng của ta.
Một tia nắng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng, rọi tới sát mắt cá chân rồi đột ngột dừng lại, không tiến thêm nổi chút nào.
Bảo sao sau khi c/h/e/c, ta vẫn luôn thích ôm c/h/ặ/t lấy bản thân.
Thì ra, lúc ta c/h/e/c đi đã lạnh lẽo và đau đớn đến thế.
Một luồng bi ai dâng lên trong lòng.
Ngoài cửa sổ chợt có cơn gió lạnh lướt qua, kéo theo mùi tử thi nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian.
“Lạc Chỉ?”
Một tiếng thì thầm thật nhẹ, theo gió bay tới tai ta.
Ta theo phản xạ ngoảnh đầu lại, nhìn về phía thân ảnh cao lớn trong bộ long bào sắc vàng rực rỡ giữa đám người.
Gương mặt hắn vô cùng bình thản.
Bình thản đến mức khiến ta ngỡ rằng người từng làm phu thê với hắn bao năm không phải ta mà là một ai khác.
Mọi người đều kinh hoảng quỳ rạp dưới đất, chỉ còn Giang Dự Hoài đứng đó một mình.
Thân hình vốn cao ngất của hắn, dường như hơi gập xuống, cả người khẽ run rẩy, hai tay nắm c/h/ặ/t, toát ra khí tức tăm tối kinh hoàng.
Ta thật sự có hơi kinh ngạc.
Ta c/h/e/c rồi, hắn đang... đau lòng sao?
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận