Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁI TIM MỸ NHÂN

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:57:48
Mắt của Tần Huyền cần một tháng để hồi phục.

Lần trước, Phương Tâm Nguyệt nóng lòng muốn nhận công lao nên đã tự ý tháo băng sớm khiến mắt hắn để lại di chứng.

Ta tính toán thời gian một chút, có lẽ đến khi mắt Tần Huyền khỏi thì cũng là lúc mắt của Từ Trạch An hồi phục.

Mỗi ngày, ta đều thay thuốc và băng bó cho cả hai người.

Mỗi khi ta thay thuốc cho Tần Huyền, Phương Tâm Nguyệt đều kè kè bên cạnh.

Hắn hỏi gì, nàng ta lập tức trả lời.

Mãi đến khi tay ta vô tình lướt qua má Tần Huyền.

Hắn cau mày:

“Tâm Nguyệt, sao tay nàng lại thô ráp thế?”

Ta khựng lại, Phương Tâm Nguyệt lắp bắp trả lời:

“Ta… ta… mấy ngày nay… ta tự mình đi hái thuốc.”

Tần Huyền khẽ nhíu mày, không nói gì.

Sau khi thay thuốc xong, Phương Tâm Nguyệt lôi ta ra ngoài rồi mắng ta một trận té tát.

Nàng ta bắt ta từ nay về sau phải đeo găng tay khi bôi thuốc, tránh để lộ sơ hở.

Ngày hôm sau, ta đeo găng tay đến.

Nhưng Tần Huyền lại càng nhíu mày sâu hơn.

Từ Trạch An hỏi ta:

“Mấy ngày nay nàng ở cạnh chăm sóc Tần Huyền như vậy, chẳng lẽ hắn không nhận ra điều bất thường sao?”

Ta cười nhạt, hờ hững đáp:
“Hắn đã nhận ra từ lâu rồi.”

“Chẳng qua hắn không muốn thừa nhận, không dám tin tưởng mà thôi.”

Buổi sáng, bàn tay hắn nắm vừa mềm mại vừa trắng trẻo, buổi chiều lại trở nên thô ráp đầy vết chai.

Hôm sau lại cố tình đeo găng tay che giấu.

Chỉ cần là người thì đều sẽ nhận ra điều bất thường.

Nhưng trong lòng Tần Huyền vẫn còn chút hy vọng, hắn không muốn tin.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=8]


Bởi vì nếu tin, hắn sẽ phải đối diện với sự thật rằng, những việc hắn từng làm với ta, những lời hắn từng nói sẽ khiến hắn mất hết mặt mũi.

16

Ngày tháo băng.

Trong phòng chứa củi, ta từ từ tháo từng vòng từng vòng băng vải trên mắt Từ Trạch An.

Không biết vì sao, trong lòng ta lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi một cách khó hiểu.

Khi lớp băng cuối cùng rơi xuống, ta đưa tay che lên trán y, ngăn ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu thẳng vào.

Từ Trạch An chậm rãi mở mắt.

Đôi đồng từ của y có màu hổ phách nhạt, rất đẹp.

Khoảnh khắc ánh mắt Từ Trạch An dừng lại trên khuôn mặt ta, đồng tử y đột nhiên co rút mạnh.

Quả nhiên, vẫn là như vậy.

Ta xoay người thu dọn hũ thuốc, giọng bình thản:

“Ngươi đi đi, mắt ngươi đã khỏi rồi. Ta phải đi đón Đại Hoa về nhà.”

Từ Trạch An giữ chặt vai ta rồi xoay ta lại đối diện với y:

“Những đóa hoa trên mặt nàng nở vô cùng rực rỡ.”

“…”

Ta nghi ngờ y đang lừa ta.

Nhưng ta lại không thể phát hiện một chút giả dối hay l/u/a g/a/t nào trong mắt y cả.

Từ Trạch An kéo ta đi về phía tiền sảnh:

“Chắc giờ mắt của Tần Huyền cũng đã khỏi rồi. Đi, chúng ta tìm hắn tính sổ thôi.”

Ta cố gắng vùng vẫy, không chịu đi:

“Không được! Nếu ta đi, cha nương ta sẽ đ/á/n/h c/h/e/c Đại Hoa mất!”

Từ Trạch An bật cười khẽ:

“Phải rồi, ta suýt quên tự giới thiệu.”

“Ta là Từ Trạch An, Thị lang cục dệt may ở Kinh đô.”

“Ngươi… ngươi là Hoàng thương?!”

Từ Trạch An cười nhạt:

“Sau khi bàn xong chuyện làm ăn với ta, Tần Huyền bỗng dưng mất liên lạc nên ta mới đi về phía Nam tìm hắn, không ngờ lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.”

“Bây giờ, ta muốn đòi lại công bằng cho nàng.”

“…”

Thật lòng mà nói, ta bắt đầu thấy bội phục con mắt chọn người của Đại Hoa rồi đấy.

17

Tần Huyền vừa tháo băng gạc.

Hắn trầm ngâm nhìn Phương Tâm Nguyệt, hỏi: "Những ngày qua, ngoài nàng ra, còn ai khác chăm sóc ta không?"

Phương Tâm Nguyệt lau mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng dịu dàng: "Phu quân… chàng nói gì vậy, tất nhiên chỉ có một mình ta rồi."

Tần Huyền cúi đầu: "Tỷ tỷ của nàng, Phương Lạc Xu, dạo này thế nào?"

Phương Tâm Nguyệt vừa định mở miệng trả lời thì giọng nói lạnh lùng của Từ Trạch An đã vang lên: "Tần thiếu chủ, người mà ngươi lo lắng chẳng phải đang đứng ngay trước mắt ngươi hay sao?"

Y đẩy ta ra trước mặt hắn: "Người chữa khỏi mắt cho ngươi và cũng là người đã cứu ngươi chính là Phương Lạc Xu."

Sắc mặt Phương Tâm Nguyệt lập tức tái nhợt.

Nàng ta nhìn Tần Huyền, nước mắt lưng ròng: "Phu quân, người này lai lịch bất minh, suốt ngày quấn lấy tỷ tỷ của ta, bọn họ cùng nhau vu oan cho ta đó!"

"…"

Tần Huyền bất ngờ đẩy nàng ta ra rồi quỳ xuống hành lễ với Từ Trạch An: "Từ… Từ đại nhân, sao ngài lại đến đây?"

Từ Trạch An cười lạnh: "Dù gấm Tứ Xuyên của Tần gia có tốt đến đâu nhưng người dệt ra thứ gấm đó lại tai điếc mắt mù. Chẳng những không biết ơn người cứu mạng mình mà còn nhiều lần buông lời nhục mạ, gây t/o/n t/h/u/o/ng cho nàng."

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận