Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁI TIM MỸ NHÂN

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:57:10
Ta giơ tay đỡ g/ậ/y, thản nhiên nói:

“Phương Tâm Nguyệt vì nóng lòng giành công mà chưa đến lúc đã tự ý tháo băng gạc. Vì vậy chẳng phải việc hắn không hồi phục được nên tự trách mình sao?”

Đột nhiên, ta bị đá mạnh vào n/g/u/c.

Cha ta nhổ một bãi nước bọt, gằn giọng:

“Đồ súc sinh, ngươi còn dám nói dối!”

“Ta thấy ngươi vẫn còn chưa từ bỏ ý định. Ngươi muốn để Tần Huyền quay lại nhận ngươi chứ gì?”

“Sao ngươi không tự soi gương xem bộ dạng mình ra sao đi? Nhìn cái bộ dạng xấu xí của ngươi, liệu có nam nhân nào thèm nhìn đến chứ?”

Đại Hoa sủa ầm lên rồi lao ra chắn trước người ta, nhe răng gầm gừ.

Ta chống tay xuống đất để ngồi dậy, ôm chặt lấy Đại Hoa.

Cha ta nhặt cây g/ậ/y dưới đất lên, giận dữ quát:

“Hôm nay ta sẽ đ/á/n/h c/h/e/c ngươi rồi g/i/e/c luôn con chó c/h/e/c tiệt này, nấu canh chó!”

Ông ta vung cây g/ậ/y lên.

Ta nhắm mắt lại.

“Nếu đ/á/n/h c/h/e/c thì ai có thể chữa mắt cho Tần Huyền đây?”

Từ Trạch An mò mẫm bước từng bước ra khỏi cửa.

Cha ta nhíu mày:

“Ngươi là ai?”

Từ Trạch An khẽ cười:

“Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là, bây giờ người duy nhất có thể chữa mắt cho Tần Huyền… chính là Phương Lạc Xu.”

“Thay vì ở đây trút giận, các ngươi nên suy nghĩ xem làm thế nào để nàng chịu giúp các ngươi chữa mắt cho Tần Huyền đi.”

“…”

14

Đại Hoa bị bọn họ trói mõm rồi bắt đi.

Cha ta nói muốn dùng nó làm vật đảm bảo, đợi đến khi ta chữa khỏi mắt cho Tần Huyền thì bọn họ sẽ trả nó về cho ta.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=7]


Ta thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến ở tạm trong Tần phủ cho đến khi mắt Tần Huyền hồi phục.

Phương Tâm Nguyệt sắp xếp cho ta một chỗ ngủ trong phòng chứa củi.

Hiện tại, Từ Trạch An vẫn chưa nhìn thấy gì, ta chỉ có thể dắt y theo rồi ở cùng nhau.

Trên đường đi, y được ta nắm tay dẫn đi, bước rất chậm.

Từ Trạch An hỏi:

“Tần Huyền này có phải là thiếu trang chủ của Tần Gia Trang trên đường Giang Khê không?”

“Tần gia làm ăn buôn bán vải, nổi tiếng nhất là gấm Tứ Xuyên, cửa hàng của họ trải rộng từ Nam ra Bắc.”

Ta gật đầu:

“Đúng vậy, Tần gia là phú thương nổi danh vùng này.”

“Nhưng nội bộ Tần gia tranh đấu gay gắt, có lẽ hắn gặp nạn là do bị huynh đệ của mình h/a/m h/a/i. Vì thế, sau khi ta cứu hắn, hắn không lập tức trở về nhà để chữa trị mà chọn ở lại chỗ ta, đợi đến khi hồi phục hoàn toàn mới rời đi.”

Từ Trạch An khẽ cười khẩy:

“Hóa ra thật sự là hắn.”

Giọng điệu này… dường như y rất quen thuộc với Tần Huyền.

Không biết Chung mập mạp đã kể cho y bao nhiêu chuyện nữa.

Ta đưa Từ Trạch An đến Tần phủ, Phương Tâm Nguyệt quan sát y từ trên xuống dưới vài giây rồi cười nhạt:

“Phương Lạc Xu, ngươi thiếu nam nhân đến mức nào vậy? Đi đâu cũng phải dắt theo một người sao?”

“Nếu ngươi thật sự thèm khát như thế, sao không trùm bao bố lên đầu, cởi sạch đồ rồi nằm ngoài cửa Túy Hồng Lâu? Biết đâu có người sẵn lòng giúp ngươi giải khuây?”

“Có điều, hình như trên người ngươi cũng có sẹo nhỉ? Chắc người ta nhìn thấy lại buồn nôn đến mức không n/u/o/t nổi cơm mấy ngày mất.”

Từ Trạch An định lên tiếng phản bác nhưng ta khẽ kéo tay áo y, ra hiệu cho y đừng nói gì.

Đại Hoa còn đang trong tay bọn họ, ta cũng không muốn gây chuyện.

15

Vào trong phòng chứa củi, ta dắt Từ Trạch An tìm một chỗ ngồi xuống.

Y nghiến răng, giọng điệu vô cùng tức giận:

“Sao nàng không phản bác?”

Ta cười nhạt, thản nhiên nói:

“Không sao cả, ta quen rồi.”

“Chờ mắt ngươi khỏi, biết đâu ngươi cũng sẽ có phản ứng giống bọn họ. Chẳng ai thích một con quái vật cả.”

Cha nương ta như thế.

Bạn bè thuở nhỏ của cũng như thế.

Tần Huyền cũng như thế.

Sau khi ta bị bỏng đến mức này, bọn họ đều thấy ta thật ghê tởm, chẳng ai muốn nhìn thấy ta nữa.

Những người thân thiết nhất còn đối xử với ta như vậy, ta không cho rằng Từ Trạch An sẽ là ngoại lệ.

Từ Trạch An nắm chặt tay ta:

“Nàng là con người, không phải quái vật.”

“Nàng có hơi thở, có nhịp tim, là một con người bằng xương bằng thịt. Đừng nói về bản thân như vậy.”

Ta rút tay về:

“Đừng nói những lời đó vội, kẻo đến lúc mắt ngươi khỏi, nhớ lại những gì mình nói hôm nay, ngươi sẽ thấy buồn nôn đấy.”

Từ Trạch An siết chặt nắm đấm, kiên định nói:

“Ta sẽ không, vĩnh viễn không.”

“…”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận