1
Trước ngày diễn ra lễ thành thân của Phương Tâm Nguyệt, cha nương phá lệ cho phép ta ngồi ăn chung với bọn họ một lần.
Nương gắp cho ta một miếng thịt cá rồi cười nói:
"Lạc Xu à, con cũng đừng trách Tâm Nguyệt đã tự ý thay con nhận thân phận ấy. Ai bảo trông bộ dạng con bây giờ như quỷ đòi nợ thế này. Nam nhân mà, làm gì có ai không xem trọng vẻ bề ngoài chứ."
Cha ta chán ghét cau mày: "Gắp thức ăn xong thì xuống dưới mà ăn, đừng ở đây khiến người khác mất khẩu vị."
Ta cúi đầu, lặng lẽ gắp đi hai cái đùi gà lớn trên bàn rồi bưng bát cơm rời khỏi đó.
Sau lưng truyền đến âm thanh cha ta nhổ một bãi nước bọt: "Đồ nghiệt chướng."
Nương khẽ an ủi ông: "Chỉ cần nó không phá hỏng hôn sự của Tâm Nguyệt, sau này chúng ta còn phải lo thiếu mấy thứ đó sao?"
"..."
Ta khẽ lấy từ trong lòng ra mấy mảnh ngọc bội đã vỡ, kiễng chân rồi dùng hết sức ném thật mạnh xuống hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=1]
Thật ra, bọn họ lo lắng quá thừa rồi.
Tần Huyền căn bản sẽ không tin ta.
Hôm qua, ta đã lấy hết can đảm đến Tần gia tìm hắn, chính tay dâng lên ngọc bội mà hắn từng trao cho ta.
"Thật ra... người cứu chàng năm đó là ta chứ không phải Phương Tâm Nguyệt."
Tần Huyền vung r/o/i q/u/ấ/t mạnh vào cánh tay ta.
Ngọc bội rơi xuống đất, lập tức vỡ thành từng mảnh.
Ta đ/a/u đ/ớ/n ôm lấy tay mình, hoảng hốt nhìn về phía hắn.
Tần Huyền lạnh lùng cười nhạt:
"Phương Lạc Xu, đủ rồi đấy."
"Cha và nương của ngươi đã nói với ta, ngươi trộm đồ của Tâm Nguyệt, muốn giả mạo nàng ấy."
"Thuở nhỏ, vì cứu Tâm Nguyệt mà ngươi bị lửa thiêu bỏng đến mức thế này, đúng là đáng thương. Nhưng đó là lựa chọn của ngươi. Ngươi không cần dùng nó làm cái cớ để trói buộc nàng ấy suốt bao năm nay, muốn cướp đoạt tất cả mọi thứ của nàng ấy."
Nước mắt không thể kìm được mà tuôn trào, ta ôm mặt ngồi thụp xuống, không muốn để hắn nhìn thấy ta khóc.
Tần Huyền lạnh lùng sai người tiễn khách, chỉ để lại cho ta một bóng lưng vô tình.
2
Từng gợn sóng trên mặt nước lan rộng rồi dần tan đi, mặt hồ lại trở về tĩnh lặng như cũ.
Ta mượn ánh trăng nhìn khuôn mặt mình đang phản chiếu trên mặt nước.
Xấu quá.
Không có lông mày, ngũ quan méo mó, khắp mặt đầy những vết sẹo bỏng do lửa thiêu cháy.
Vì phải làm những công việc nặng nhọc lâu ngày khiến lưng ta hơi còng xuống, cả người gầy gò, khô khốc như một que củi.
Nhìn chẳng khác nào một con quái vật.
Trước đây, ta không trông như thế này. Mỗi lần hàng xóm thấy ta đều thích véo nhẹ vào má rồi khen ta ngoan ngoãn đáng yêu.
Cha ta có chút của cải nên mới cưới được một đại mỹ nhân là nương ta.
Ta và Phương Tâm Nguyệt đều giống nương, từ nhỏ đã là những tiểu cô nương xinh đẹp.
Khi đó, gia cảnh nhà ta rất tốt.
Nhưng một trận đại hỏa h/o/ạ/n đã thiêu rụi toàn bộ gia sản mà tổ phụ để lại.
Lúc đó, cha nương ta đang bận rộn ôm tiền chạy thoát nên đã quên mất ta và Phương Tâm Nguyệt còn mắc kẹt trong biển lửa.
Khi đó, ta đã chạy thoát ra ngoài nhưng nhớ ra muội muội vẫn còn ở trong nhà liền lập tức khoác tạm một chiếc áo nhúng nước rồi lao vào ngọn lửa cứu người.
Khi ta tìm thấy Phương Tâm Nguyệt, nàng ta vội giật lấy áo của ta rồi bỏ chạy.
Đến lúc ta thoi thóp bò ra khỏi đống hoang tàn thì toàn thân đã bị lửa thiêu cháy đến mức không thể nhận ra nữa.
Cha nương ghét bỏ ta, nói ta khiến họ cảm thấy buồn nôn.
Lũ trẻ con trong thôn ném đá vào ta, gọi ta là quái vật.
Ta đưa tay khuấy động mặt nước, làm vỡ đi bóng hình chẳng giống người cũng chẳng giống quỷ của mình.
Đại Hoa vẫy vẫy đuôi, vừa kêu ư ử vừa chạy đến rồi dụi đầu vào người ta.
Ta gắp một chiếc đùi gà trong bát ra, ném xuống đất cho nó:
"Ăn đi, cứu một mạng người đổi lấy hai cái đùi gà, không lỗ."
Đại Hoa vui mừng sủa hai tiếng rồi dùng hai chân trước giữ chặt đùi gà, c/ắ/n ăn ngon lanh.
Đại Hoa là con chó ghẻ mà ta nhặt về.
Nó mắc b/ệ/n/h, lông trên người rụng từng mảng, làn da bên dưới đỏ tấy loang lổ, thậm chí còn có vài chỗ bị lở loét.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta đã cảm thấy nó rất giống ta, đều là thứ bị ruồng bỏ, khiến người ta chán ghét.
Sau đó, ta lên núi hái thuốc, chữa khỏi b/ệ/n/h cho Đại Hoa.
Nhưng lông trên người nó mãi mãi không mọc lại được nữa.
Vừa xấu xí vừa đáng thương.
Cũng rất giống ta.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận