19
Từ Trạch An muốn đưa ta về Kinh đô.
Y nói y muốn cưới ta.
Chung mập mạp đến chúc mừng: "Ngươi thật có phúc, cuối cùng cũng có người đối xử với ngươi thật lòng rồi."
Mấy ngày nay Đại Hoa cũng vui mừng đến mức nhảy nhót khắp nơi.
Chẳng ai ngờ, ta lại từ chối Từ Trạch An.
Y không ngừng thề thốt: "Lạc Xu, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, nàng vẫn không thể tin ta sao?"
"Ta thề, nếu ta phụ nàng thì sẽ bị trời tru đất diệt, chết không được yên!"
Ta khẽ cười, thản nhiên nói: "Từ đại nhân, ngươi chỉ nói rằng ngươi muốn cưới ta, nhưng ngươi đã từng hỏi ta có thích ngươi, có muốn gả cho ngươi hay chưa?"
"Trong mắt ngươi, việc ngươi muốn lấy ta là một ân huệ to lớn, là thứ mà ta cầu cũng chẳng được nên ta không có quyền từ chối."
"Nhưng trong thâm tâm ngươi, ngươi chưa bao giờ xem ta là một con người có ý thức độc lập, có quyền tự do lựa chọn. Ngươi vẫn đứng trên cao nhìn xuống, chưa từng tôn trọng quyết định của ta."
"Từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ muốn gả cho ngươi. Nếu ngươi thực sự muốn báo đáp ta, vậy thì ta muốn một trăm lạng vàng."
Từ Trạch An im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, y khẽ thở dài: "Xin lỗi, là ta chỉ nghĩ đến bản thân mà quên mất cảm nhận của nàng."
"Ngày mai ta sẽ lên đường về Kinh đô. Thứ nàng muốn, ta sẽ sai người mang đến."
Y lạnh lùng sai người tiễn khách, chỉ để lại cho ta một bóng lưng.
"Sau này, nếu nàng bị ai ức h/i/e/p, hãy lấy tín vật này ra, báo danh Từ gia ở Kinh thành, sẽ không ai dám bắt nạt nàng."
"…"
20
Từ Trạch An rời đi.
Đại Hoa ủ rũ, nằm bẹp một chỗ không nhúc nhích, ăn cũng rất ít.
Ta nhẹ nhàng xoa đầu nó rồi lẩm bẩm: "Ta biết y có vài phần chân tình với ta, nhưng con người không thể sống dựa vào tình cảm của người khác."
"Khi xưa, ta nói với Tần Huyền rằng ta xấu xí, hắn cũng vui vẻ chấp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=10]
Lẽ nào hắn chưa từng có một chút tình cảm thật lòng nào với ta sao?"
"Nhưng con người sẽ thay đổi. Hôm nay y không để ý đến dung mạo của ta, vậy một năm sau, ba năm sau, mười năm sau thì sao? Bên cạnh y có biết bao mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc."
Kinh đô phồn hoa, mà Từ gia lại là một trong năm đại gia tộc.
Dù y không bận tâm, nhưng sao phu nhân và lão gia Từ gia có thể chấp nhận ta chứ?
Với vẻ bề ngoài này, đừng nói là làm phu nhân của Từ Trạch An mà ngay cả việc xuất hiện trước mặt người đời cũng là một chuyện khó khăn.
Mà điều y cần là một phu nhân đoan trang, cử chỉ thanh tao, xuất thân danh môn khuê tú.
Còn ta, ta có từng động lòng với Từ Trạch An không?
Đương nhiên là có.
Khi y dùng đôi mắt màu hổ phách ấy nhìn ta, dịu dàng nói rằng vết sẹo trên mặt ta tựa như một đóa hoa rực rỡ, trái tim ta như suýt nhảy khỏi lồng n/g/u/c.
Nhưng ta càng tin vào câu "Lan nhân nhứ quả" (*), trên đời này chuyện gì cũng như thế.
(*) Ý chỉ nhân duyên ban đầu tốt đẹp nhưng kết cục thì lại đau thương.
Ta vỗ vỗ Đại Hoa: "Đừng buồn nữa, ta đi tìm vợ cho ngươi đây."
"Con chó vàng mà Phương Tâm Nguyệt từng nuôi, giờ không ai cần nó nữa. Ta định mang nó về làm thê tử ngươi."
Đại Hoa lập tức phấn chấn, đứng bật dậy sủa hai tiếng.
Ta vừa đứng lên, nó lập tức vui vẻ chạy nhanh về hướng Tần phủ.
Nhìn dáng vẻ hớn hở của nó, tâm tình ta cũng tốt hơn nhiều.
Chờ Từ Trạch An đưa vàng tới, ta sẽ cùng Đại Hoa và Đại Hoàng rời đi.
Ta sẽ tìm một nơi không ai quen biết, mở một hiệu thuốc, che mặt xem b/ệ/n/h.
Để Đại Hoa giúp ta lựa chọn, chỉ cứu người tốt, không cứu kẻ xấu.
Đời người còn dài, phía trước vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.
–HOÀN–
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận